Nam Cung Diệu hết sức kinh ngạc với lời cô nói, đây là một người phụ nữ, nhưng thức chất bên trong cô rất cứng rắn. Cùng một chỗ với người phụ nữ này bản thân mình năm lần bảy lượt bị thương, vẫn không để ý chịu đựng, người phụ nữ này mạnh mẽ, hoang dã, lúc này hoàn toàn không phải là tiểu cô nương vừa rồi khóc nhè. Mà là một người phụ nữ độc chiếm người đàn ông của cô, người phụ nữ này nhỏ bé hơn mình nhiều, nhưng lại có năng lực kinh người như vậy.
Nam Cung Diệu bình tĩnh nhìn Mộ Hi, cô rất đẹp, mái tóc đen xõa tung trên giường, cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn như anh đào hé mở, lúc này Nam Cung Diệu cố định hình cô mãi mãi trong lòng.
"Tôi có thể đồng ý với em không đi tìm phụ nữ, nhưng tôi muốn bảo đảm tôi sẽ không bị đói, nếu không tôi sẽ ra ngoài tìm ăn ."
"Cắt - - anh phát sốt sao? Anh còn có thể bị đói, vậy liền không có ăn mày trên thế giới, tiền của anh nhiều xài cũng không hết, còn có thể bị đói!" Lời Nam Cung Diệu nói Mộ Hi không hiểu được. Cho rằng anh nói bị đói chính là bị đói bình thường.
Cần thận nhìn cô, trong lòng Nam Cung Diệu cười khổ không biết làm sao, Mộ Hi, nguời phụ nữ ngốc nghếch này, lại quyến rũ ràng buộc trái tim anh, người phụ nữ ngốc, đến bây giờ còn không biết người mình yêu là ai? Toàn bộ chuyện xảy ra tối hôm nay đã cho Nam Cung Diệu một đáp án quan trọng, chính là Mộ Hi đã yêu anh.
"Đứa ngốc tôi nói bị đói là chỉ lão Nhị, nó không thể chịu đói." Nam Cung Diệu chỉ chỉ phía dưới, xấu xa cười, ý là nhiệm vụ của cô hết sức gian khổ nha.
"Anh đê tiện, lưu manh." Mộ Hi không biết như thế nào cho phải, dứt khoát mắng anh.
"Em rất đẹp." Không nghĩ tới Nam Cung Diệu không tức giận, còn nhẹ giọng khen cô đẹp, vốn cho rằng anh sẽ đè mình dưới thân trừng phạt cô, vì chính mình cắn nát miệng của anh, còn uống máu của anh.
"Anh không tức giận? Tôi cắn anh." Mộ Hi hỏi ngược lại Nam Cung Diệu, bị anh nhìn như vậy trong lòng hết sức không nỡ.
"Em là người phụ nữ đầu tiên dám cắn tôi, hơn nữa còn không chỉ cắn tôi một lần, tôi sẽ nhớ kỹ em cả đời." Nam Cung Diệu nói với Mộ Hi.
"Tôi vừa rồi còn uống máu của anh." Mộ Hi cảm thấy mình có chút quá đáng, nói xin lỗi.
"Vị như thế nào?" Nam Cung Diệu hết sức vui tính hỏi, người phụ nữ này có bệnh say máu, vừa rồi dũng khí từ đâu đến, máu cũng dám uống!
"Không ngon giống nước trái cây, chỉ là đây chính là thứ đắt tiền nhất tôi từng uống, vì là máu của anh, có phải chỉ cần liên quan tới anh nhất định rất đáng giá không?"
Mộ Hi phô bày vẻ mặt hết sức tham tiền, nhưng, Nam Cung Diệu không tin cô là người phụ nữ tham tiền nữa, bởi vì tối hôm nay cô vì Lãnh Đông vậy mà bắt anh đưa thẻ vàng của cô cho người không quen biết, người phụ nữ này bề ngoài hết sức thô lỗ, nhưng thật ra là người phụ nữ dễ mềm lòng.
"Như vậy thứ em thích trên người tôi, có phải tôi nên hào phóng cho em nhiều một chút không." Nam Cung Diệu cúi người hôn Mộ Hi, Mộ Hi hiểu anh nói gì, bọn họ không phải lần đầu tiên làm, không thể phủ nhận, Mộ Hi đối với yêu của anh, đã vui vẻ chấp nhận.