Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 81-1: Nóng lòng sẽ ăn không hết đậu hũ nóng (1)



Nghe thấy Vân Tĩnh Sơ nói những lời này trong lòng Mộ Hi rất loạn, kỳ thật về sau, cô đã kiểm tra lịch sử điện thoại di động, biết Nam Cung Diệu giúp đỡ, bởi vì thẹn thùng, nên vẫn giả vờ không biết, bây giờ nghe Tĩnh Sơ nói như vậy, trong lòng lại có chút ấm áp, người đàn ông này thay đổi vì cô, chỉ là bây giờ mình không thể cho anh cái gì! Trong lòng càng nghĩ càng khó chịu, dứt khoát không muốn.

"Hi, còn có chính là kể từ sau khi Diệu tổng uống say ở quán bar của bạn trai mình, lúc nào ở công ty anh ta cũng cùng một số nữ nhân ở trong phòng làm việc... Ở trong phòng làm việc..." Vân Tĩnh Sơ không nói, Mộ Hi cũng đoán được làm gì, những chuyện của đàn ông và phụ nữ! Người đàn ông này làm sao chịu được cô đơn lạnh lẽo chứ! Cô có thể vì anh thủ thân như ngọc, mà anh làm sao có thể làm như vậy! Cho dù hiện trong lòng anh có cô, cũng là tạm thời, thời gian lâu dài, sẽ liền quên cô thôi!

"Đây chính là đàn ông, một ngày không ăn thịt không được!" Trong giọng nói của Mộ Hi lộ ra mùi dấm chua chua xót.

"Mình cho rằng anh ta là cố ý hành hạ chính mình, bởi vì trong bốn năm này, anh ta không có scandal cùng bất kỳ người phụ nào." Vân Tĩnh Sơ vẫn nói giúp Nam Cung Diệu, Mộ Hi có chút mất hứng .

"Vì sao cậu gì liên tục nói chuyện về anh ta, anh ta chơi đùa phụ nữ còn để ý tới sao?"

"Không phải Hi, mình có nghe nói, vị hôn thê của anh ta đến bây giờ vẫn là xử trinh!"

"Cậu quá ngây thơ rồi! Có quỷ mới tin anh ta chưa chạm qua Khang Hân." Mộ Hi nhún nhún vai, tỏ ý không tin.

"Đúng vậy, rất khó tin!"

"Mình muốn uống rượu, hiện tại mình muốn uống rượu, cậu phải theo bồi mình." Mộ Hi nghĩ đến Nam Cung Diệu ôm phụ nữ khác vào lòng, trong lòng khó chịu.

"Được, hôm nay chúng chị em gái liền quên mình bồi cậu, chúng ta không say không về, phục vụ, dâng rượu, mang thức ăn lên..."

Vừa nói uống rượu, Vân Tĩnh Sơ đặc biệt dũng cảm, bởi vì cô thích uống rượu, mỗi lần tìm khắp không thấy cô uống cùng.

Một tiếng đồng hồ sau, màn đêm đã phủ xuống, đèn rực rỡ vừa lên, trong không khí tràn ngập hương vị rượu và thuốc lá, vốn là ban ngày ở đây hết sức thanh tĩnh, ai ngờ đến ban đêm huyên náo như vậy, Mộ Hi đã uống say khướt, Vân Tĩnh Sơ vẫn còn ý thức, nhưng mà cũng lung la lung lay.

Đèn neon lóe lên, âm nhạc đinh tai nhức óc, hấp dẫn từng linh hồn đói khát cần an ủi, lúc này Nam Cung Diệu và Lãnh Đông đi vào, anh nhìn thấy Mộ Hi uống rượu say.

"Đáng chết, chỗ nào uống rượu không uống, lại chạy vào trong hang sói uống rượu."

"Diệu tổng, người này làm sao bây giờ?" Lãnh Đông chỉ chỉ Vân Tĩnh Sơ.

"Mang đi luôn, âm nhạc ầm ĩ như vậy, vậy mà vẫn ngủ được." Nam Cung Diệu một tay ôm Mộ Hi đi ra ngoài, Mộ Hi choáng váng cho là mình lại nằm mơ.

"Là anh, cuối cùng anh đã tới, người đàn ông của tôi." Mộ Hi giơ bàn tay nhỏ lên vừa nhéo vừa bóp mặt Nam Cung Diệu.

Lãnh Đông nhìn Mộ Hi uống say rất muốn cười, vô vậy mà bóp mặt Diệu tổng, động tác kia cực kỳ mờ ám.

"Ồ, lần này rất thực nha, mặt của anh còn nóng hổi." Mộ Hi cho là mình đang mơ, Nam Cung Diệu trước mắt cô cho là người trong giấc mộng.

"Nói nhảm, mặt không nóng chẳng lẽ là người chết ư!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Tôi không muốn anh chết." Mộ Hi vuốt mặt Nam Cung Diệu chơi tiếp, gương mặt này ở trong mộng chân thật như vậy, sợ mình tỉnh lại, vì vậy hết sức quý trọng khoảnh khắc hiện tại, bàn tay nhỏ bé không đành lòng rời khỏi gương mặt tuấn mỹ này.

Nam Cung Diệu mang theo Mộ Hi đi vào biệt thự Thắng Cảnh, Lãnh Đông tạm thời sắp xếp Vân Tĩnh Sơ ở trong một phòng khác, kỳ thật Mộ Hi luôn nằm mơ tới nơi này, nơi này là khởi đầu của anh và cô.

"Oa, tôi lại về đây, cảm giác lần này rất thực nha, Diệu thân hình của anh thật tốt nha, miệng này, gương mặt này, thật là đẹp trai, con mẹ nó, như vậy quyến rũ linh hồn nhỏ bé của chị, chị đến đây..." Mê man có chút hỗn loạn Mộ Hi cho rằng đây là cảnh tron mộng, còn là mộng xuân. Mỗi lần cô mộng xuân, phần tử tình cảm mãnh liệt trong cơ thể cô sẽ tràn ngập đầu óc cô.

Nam Cung Diệu cởi trần nằm ở trên giường, tùy ý để cô gái nhỏ háo sắc này chà đạp, giày vò mình.

Mộ Hi xem ra rất đói khát, cô hôn khắp người Nam Cung Diệu từ trên xuống dưới, chỗ đó của Nam Cung Diệu đã giơ lên cao, Mộ Hi tò mò nhìn lão Nhị.

"Thanh chocolate, thanh chocolate thật lớn, tôi muốn ăn..." Mộ Hi ngậm một ngụm.

Uh..." Nam Cung Diệu kìm lòng không được uh một tiếng, tiểu yêu tinh này, lại đang tra tấn anh!

"Không ngọt, không ngọt, tôi không cần, tôi không cần..." Mộ Hi nóng nảy đánh ngực Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu xoay người đè cô dưới thân thể.

"Đứa ngốc, đã lâu như vậy, còn chưa học được sao? Xem tôi."

Mộ Hi nghĩ thầm, dù sao cũng chỉ là mơ, dứt khoát muốn làm gì thì làm đi, người dàn ông trước mặt chính là người đàn ông mình nhung nhớ, vậy liền không cần khách khí nha.

"Ai nói chị sẽ không, người đàn ông, anh nằm xuống cho chị, chị hiện tại liền muốn xxx anh , tiểu dạng nhi (Dùng để gọi một chàng trai với ý khinh thường), dám xem thường người ta, đàn ông các người có thể, vì sao phụ nữ chúng tôi không thể?"

Mộ Hi nói xong lại ngồi lên bụng Nam Cung Diệu, miệng bắt đầu hôn môi Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu nghe thấy được mùi rượu nồng đậm, hai tay anh qua lại trên người Mộ Hi, vóc người tiểu yêu tinh này đầy đặn hơn, eo rất nhỏ, mông còn rất mập, xúc cảm rất tốt, nếu như là ở phía sau cảm giác siêu tốt.

Lúc này, Nam Cung Diệu phát hiện trên bụng Mộ Hi có một vết sẹo, vài năm không gặp, vì sao có vết sẹo? Chẳng lẽ Mộ Hi đem thận mình cho em gái? Nhưng vị trí hình như không đúng! Nhìn Mộ Hi uống rượu say hiện tại hỏi cái gì cũng vô ích!

Nghĩ tới đây Nam Cung Diệu thật sự không thể nhịn được nữa, bởi vì động tác của Mộ Hi rất chậm, Nam Cung Diệu xoay người một cái Mộ Hi xuống dưới .

Chỉ thấy anh chưa nói hai lời, trực tiếp tiến vào.

"A - - đau." Mộ Hi nghĩ thì ra nằm mơ cũng sẽ đau, nha, đau thì đau đi, dù sao chỉ là một giấc mộng, vì sao cái mộng này thực chân thật, ai! Thật sự chân thật, quá nhớ anh rồi.

Trên giường lớn, hai người điên cuồng kết hợp, thân thể Mộ Hi hết sức mềm mại, thích hợp để Nam Cung Diệu làm bất kì động tác gì, lăn qua lăn lại, bận rộn hơn nửa đêm, cuối cùng rất á mới từ trên người Mộ Hi xuống.

Ngày hôm sau, một luồng ánh mặt trời đi qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, toàn thân Mộ Hi đau nhức ngồi dậy, nhìn đồ ngủ mặc trên người, nhìn căn phòng này một chút.

"A - - tại sao tôi lại ở chỗ này? Có ai không?" Mộ Hi vừa thấy mình hiện tại ở trong biệt thự Thắng Cảnh, lắc lắc đầu, không nhớ rõ, đến như thế nào? Giống như làm mộng xuân tối hôm qua, rốt cuộc là thật hay giả? Vì sao thân thể rất đau, nhất là phía dưới dùng tay vừa sờ, vô cùng sưng, vừa nhìn chính là trải qua thời gian ma sát tạo thành.

"Đáng chết, Nam Cung Diệu, anh đi ra cho tôi, anh ăn vụng tặc này, tôi muốn cắn..." Mộ Hi vẫn chưa nói hết, cửa phòng bị mở ra, Mộ Hi trợn tròn mắt.

"Tĩnh Sơ, Tĩnh Sơ là cậu?" Mộ Hi nhìn thấy Vân Tĩnh Sơ mở cửa tiến vào.

"Nha đầu chết tiệt kia, sáng sớm, quỷ gào cái gì? Còn có để người ta ngủ không? Đáng ghét!" Vân Tĩnh Sơ nhắm mắt lại, vừa nhìn chính là còn chưa tỉnh ngủ.

"Này? Tĩnh Sơ tỉnh, tại sao chúng ta lại ở chỗ này?" Mộ Hi dùng sức lung lay Vân Tĩnh Sơ, giúp cô ấy tỉnh lại.

"Là Lãnh trợ lý dẫn chúng ta đến, anh ấy không biết chúng ta ở đâu? Cho nên liền đưa chúng ta đến đây! Mình còn muốn ngủ một lát, buồn ngủ quá!"

"Không được, mau mặc quần áo tử tế, chúng ta đi ngay bây giờ." Mộ Hi nói liền bắt đầu thay quần áo, giống như hiên tại không có ai, vừa vặn rời đi.

"Gấp cái gì, lúc này mới mấy giờ?"

"Này? Đừng quá đáng, cậu cho rằng đây là nhà cậu? Lát nữa lãnh đạo của cậu đến đây, mình xem cậu còn dám ngủ không!" Mộ Hi đã thay xong quần áo.

"Sợ cái gì, Diệu tổng không có ở đây, Lãnh trợ lý nói Diệu tổng ngày hôm qua đến nước Anh, ngày mai mới về." Mộ Hi cuối cùng hiểu Tĩnh Sơ vì sao to gan như vậy, thì ra con cọp không có ở đây, nhưng là, vậy thân thể của mình là sao, chẳng lẽ uống rượu, chỉ biết uống rượu con mắt sẽ sưng, còn không biết uống rượu phía dưới cũng sẽ sưng! Chẳng lẽ uống rượu cũng sẽ đau nhức toàn thân, sớm biết như vậy liền không uống, quá mệt mỏi, toàn thân một chút sức lực cũng không có!

"Không được đi mau, hôm nay mình đồng ý với con trai dẫn nó đi chơi, cậu không đi thì cậu ở đây, dù sao bây giờ mình đi liền." Mộ Hi cuống quít xuống lầu, nhìn chung quanh một chút thật đúng là không có bóng dáng Nam Cung Diệu, trong lòng ổn định, chạy một mạch rời khỏi biệt thự, một hơi chạy đến công viên gần đó, mới dám lớn tiếng thở.

Ngày hôm qua rốt cuộc có phải nằm mơ hay không, vì sao mình không nhớ rõ vậy? Nam Cung Diệu không ở chỗ này, rốt cuộc là thật hay giả? Này! Không nghĩ ra thì không nghĩ, đi về nhà đón con trai.

"Đợi chút Mộ Hi, nha đầu chết tiệt kia không đợi mình, mình xem cậu chính là sợ nhìn thấy Diệu tổng phải không? Lãnh trợ lý nói Diệu tổng đến nước Anh, cậu lo lắng cái gì! Được thôi, dù sao ngủ không được, mình đi đón con nuôi của mình với cậu! Nhìn cậu bảo thủ như vậy, ai sẽ tin cậu là một người mẹ chưa lập gia đình chứ!" Vân Tĩnh Sơ nhìn Mộ Hi càu nhàu, nhưng mà nghĩ đến Mộ Tư Nam trong lòng liền rất vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.