Cô Vợ Nhỏ Thích Làm Nũng Của Bác Sĩ Hứa

Chương 3: Họp Phụ Huynh





Một chiếc áo trắng ngắn tay cổ V kết hợp với quần jeans lưng cao, mái tóc đỏ buộc cao sau đầu, lộ ra vầng trán đầy đặn nhẵn mịn, đường nét khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, vô cùng nổi bật, đặc biệt là vòng eo thon tựa hồ một cánh tay là có thể ôm trọn.Có người, dù bất luận ở đâu cũng thu hút ánh nhìn của người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên.Và Nhan Mộc Hi là người như vậy.

Khi đi trên đường, bị phụ nữ nhìn với ánh mắt đầy ghen tị và đàn ông nhìn với ánh mắt tò mò.Nhưng cô đã quen từ lâu.

Cô nhìn vào điện thoại của mình, ngón tay trắng nõn mảnh mai gõ trên màn hình.Cô bước vào một quán café.

Quán café này là cô cùng cô bạn thân Thích Nhạc chung vốn cùng mở, lấy tên Tiền lương.Nhan Mộc Hi chỉ thỉnh thoảng rảnh rỗi mới đến đây.Cô mở cửa bước vào, Tiểu Đường ở quầy lễ tân thấy cô liền gọi: “Chị ơi, chị đến rồi.”Cô mỉm cười bước vào trong.“Nhạc Nhi, cậu đang làm gì vậy?”Thích Nhạc nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu lên: “Hi Hi, lại đây nếm thử cà phê mới pha của mình.”Nhan Mộc Hi lập tức lắc đầu.

Lần trước cô suýt thì bị trúng độc chết.Cô ngồi xuống vị trí bên cửa sổ, Thích Nhạc cũng đi tới ngồi đối diện cô.Cô ấy chống cằm, chán nản nói: “Số người đến tiệm của chúng ta ngày càng ít đi, đoán chừng chúng ta sẽ sớm phá sản mất.”Nhan Mộc Hi cười, “Không sao, nếu phá sản tôi trả lại tiền là được.”Thích Nhạc: “Hi tỷ giàu có, Nhạc muội được hưởng phúc lây.”Cô bị câu này của Thích Nhạc làm bật cười.Cô ấy bỏ tay xuống, vẻ mặt bát quái hỏi: “Nghe Thần mập nói lần trước cậu ở bệnh viện gặp được một bác sĩ nam rất đẹp trai.

Còn bảo cậu ta đi hỏi bác Trần tin tức của người đó.”Ngón tay Nhan Mộc Hi gõ từng nhịp đều đều lên mặt bàn.

“Ừ.”Thích Nhạc nhìn cô, hỏi: “Thật sự rung động à?”“Vừa gặp đã yêu.


Thấy sắc nổi lòng tham.”Cô nhún vai, “Không phải các cô gái khi theo đuổi nam thần tượng của mình đều là thấy sắc nổi lòng tham sao.

Mình thấy chuyện này cũng không khác lắm.”Thích Nhạc: “Không nói lại cậu.”Nhan Mộc Hi nhớ lại giọng nói của vị bác sĩ soái ca kia, nở nụ cười.Thích Nhạc thấy cô như vậy, càng tò mò về vị bác sĩ kia.

“Mình thật muốn cùng cậu đến bệnh viện tình cờ gặp được vị bác sĩ đẹp trai kia.”“Có thể nha.”“Vậy thì chiều nay đi?”Nhan Mộc Hi lắc đầu, “Buổi chiều mình mang xe đi bảo dưỡng.”Thích Nhạc lại nói: “Vậy thì sáng mai.”Cô lại lắc đầu.

“Ngày mai mình có buổi chụp ảnh.

Chiều mai cũng không rảnh, đi họp phụ huynh cho Nhan Túc.”Thích Nhạc bĩu môi: “Vậy thì khi nào cậu mới rảnh?”Nhan Mộc Hi đưa tay ra xoa đầu cô bạn, “Khi nào có thời gian, mình sẽ nói cho cậu.”…“Tôi tới ngay đây.”Hứa Tập Ngôn tháo tai nghe bluetooth, hai tay xoay vô lăng.“Bùm… bùm… bùm…”Theo sau âm thanh, anh quay đầu nhìn lại, một chiếc xe máy vụt qua xe anh.

Chiếc xe kia phóng rất nhanh.Hứa Tập Ngôn thấy được phía sau người ngồi trên yên xe vóc dáng rất mảnh mai.Anh đột nhiên nhớ đến người phụ nữ đi xe máy mà anh đã nhìn thấy trong bệnh viện ngày hôm đó.Nhan Mộc Hi đậu xe máy ngoài cổng trường, còn chưa kịp rút chìa khóa xe, bảo vệ đã nói: “Này, ở đây không được đậu xe.”“Vậy chỗ đậu xe ở đâu?”Bác bảo vệ chỉ về phía trước, “Bên kia có bãi đậu xe.”Nhan Mộc Hi nhìn chiếc xe đỗ ở trong trường, “Tôi đỗ ở bên trong.”Bác bảo vệ nói: “Cô chiếm chỗ rồi thì các phụ huynh học sinh đỗ xe ở đâu?”Cô hiểu được ý tứ của ông ấy.

Xe máy của cô không xứng chiếm một vị trí ở bên trong.

Làm thế nào trong trường lại không có chỗ đậu xe chứ.

Ý của bảo vệ chính là xem thường cô, xem thường xe mô tô của cô.Nhan Mộc Hi cũng hiếm khi so đo chuyện nhỏ này.

Cô lại ngồi lên xe, nhìn bảo vệ nói: “Chú à, xe này của cháu hơn 10 vạn đấy.”Sau đó cô lái xe bỏ đi.Ông bảo vệ hừ một tiếng, nói: “Tôi mới không tin.”Sau đó xe của Hứa Tập Ngôn lái đến, ông bảo vệ vội vàng quay lại phòng bảo vệ để mở rào chắn cho xe của anh lái vào.Hứa Tập Ngôn mở cửa kính xe xuống, rất lễ phép nói: “Cảm ơn.”Anh đỗ xe vào bãi đậu, mở cửa xe bước ra ngoài.Người đàn ông mặc bộ quần áo đơn giản màu đen, trên sống mũi là chiếc kính gọng vàng, đôi mắt sâu thẳm, khí chất mạnh mẽ.

Các nữ sinh trong trường đi qua đều nhìn lại anh.Hứa Tập Ngôn hỏi một học sinh, “Bạn học sinh, xin hỏi một chút.


Lớp 11-6 nằm ở đâu?”Một số nữ sinh đi quang sững sờ vài giây trước câu hỏi đột ngột của anh.Một nữ sinh tóc ngắn chỉ vào tòa nhà dạy học phía trước, nói: “Chính là tòa nhà kia.

Lớp 11 ở tầng 4, chỉ cần nhìn biển lớp là được ạ.”Hứa Tập Ngôn gật đầu, “Cảm ơn.” Giọng nói nhẹ nhàng như muốn làm tan chảy trái tim người nghe.Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, gật đầu với cô gái rồi đi về phía trước.“A! Trái tim nhỏ bé của mình.”“Thật đẹp trai!”“Anh ấy vừa hỏi lớp 11.

Hôm nay lớp 11 có buổi họp phụ huynh.

Chẳng lẽ anh ấy là ba mẹ của ai.

Chúa ơi, tại sao anh chàng đẹp trai như vậy lại kết hôn sớm thế?!”“Chị ơi, anh ấy thoạt nhìn mới chỉ hơn hai mươi.

Mạch não của chị thật đáng ngạc nhiên a.

Làm sao có thể có đứa con học lớp 11 được.”Một số nữ sinh nói về Hứa Tập Ngôn.

Mà anh lúc này hoàn toàn không biết, lúc nào thì mình có một đứa con lớn như vậy.Khi vừa bước lên cầu thang, anh đã nghe thấy tiếng bước chân ‘ầm ầm’.Trước mắt thấy Nhan Túc vội vàng chạy xuống.

Chân đi đôi giày thể thao mà khiến cầu thang như gặp động đất.Hứa Tập Ngôn vội đứng sang một bên, sợ Nhan Túc vô tình đụng phải mình.Anh đẩy gọng kính, thầm nói: “Mấy cậu nhóc bây giờ thật thiếu kiên nhẫn.”Nhan Túc chạy về phía cổng trường.Mấy cô gái vừa nãy bàn luận về Hứa Tập Ngôn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng thì chuyển chủ đề lên người cậu.“Túc ca, anh đi đâu vậy?”“Túc ca, buổi chiều em mời anh đi ăn tối được không?”Nhan Túc không hề dừng lại, tiếp tục chạy về phía trước.


“Tôi rất vội, ngày mai anh tìm em chơi.”Khi cậu chạy ra đến cổng trường, Nhan Mộc Hi đang ngồi ở một bồn hoa, hai chân thon dài bắt chéo, dáng vẻ ung dung nghịch điện thoại.Nhan Túc thở hổn hển, “Chị.”Cô ngẩng đầu lên, “Vừa vặn ba phút.”Nhan Túc tức mà không có chỗ xả.

Rõ ràng là cô đến muộn, còn rất hợp tình hợp lý bắt cậu ra cổng đón trong vòng ba phút, nếu không sẽ quay về.Nhan Túc bày ra bộ mặt cười cười, nói: “Đi thôi, chị.”Nhan Mộc Hi cố tình nói to, “Chị mày không đến muộn.

Là bảo vệ của trường nói rằng xe chị không được đậu trong trường.

Không có cách nào chị chỉ có thể mang con vào trong nhà để xe để.”Nhan Túc cau mày quay qua nhìn bác bảo vệ.Ông bác bảo vệ biết cậu, tất cả mọi người trong trường đều biết Nhan Túc.

Lý do là cậu rất đẹp trai, gia đình vừa có tiền vừa có thể, được nhiều người biết đến.Sắc mặt ông bảo vệ có chút khó coi, tỏ vẻ hối lỗi nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết đây là chị gái cậu Túc.”Nhan Mộc Hi đeo kính râm vào, nói với ông ta: “Đừng tùy tiện đánh giá người khác qua vẻ ngoài.”Ông bác bảo vệ gật đầu như gà mổ thóc.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.