Cô Vợ Nhỏ Và Tổng Tài Bá Đạo

Chương 53: Chương 53




“Tớ thích Cố Thành Trung.”
Lúc đầu Hứa Trúc Linh còn có chút do dự nhưng càng về sau lại càng kiên định:
“Đúng, tớ thích Cổ Thành Trung, tớ thích anh ấy! Tớ chỉ bao che khuyết điểm cho người tớ quan tâm, cho nên tớ không cho ai nói xấu anh ấy.

Tớ cảm thấy anh ấy cô đơn nên tớ mới làm bạn với anh ấy.

Mặc dù anh ấy không đẹp, sau này cũng không được giàu có nhưng thì sao chứ? Thứ tớ thích là sinh hoạt bình thản, không cần giàu to, chỉ cần mạnh khỏe.”
Cuối cùng Hứa Trúc Linh cũng đã nghĩ thông, cô cảm thấy đầu mình cũng nhẹ hơn.
Hứa Trúc Linh nắm lấy tay của Bạch Minh Châu rồi nói:
“Tớ nghĩ rõ ràng rồi, tới muốn nói cho Cố Thành Trung biết, tớ muốn giải thích cho anh ấy nghe, tớ muốn nói cho anh ấy tấm lòng của tớ.”
Hứa Trúc Linh có chút kích động, cô sắp nói không nên lời rồi.
Bạch Minh Châu cũng không biết mình nói cho Hứa Trúc Linh nghe như vậy đến cùng là tốt hay xấu.
Dù sao điều kiện của Cố Thành Trung chẳng đáng là gì khi so với Ngôn Phúc Lâm cả.
Nhưng Hứa Trúc Linh ngơ ngẩn như thế này thì làm sao bây giờ?
Thật ra Bạch Minh Châu đã biết Ngôn Phúc Lâm có ý với Hứa Trúc Linh từ lâu rồi, chỉ là anh ta chững chạc, tỉ mỉ nên vẫn giấu không nói mà thôi.
Hừ, ai bảo anh ta không nói, vốn là bạn gái của mình, bây giờ đã thành vợ sắp cưới của người khác rồi.
Mấy người giấu giấu diếm diếm, độc thân là đáng đời.
“Đi thôi, tớ đưa cậu về.”
“Cảm ơn Minh Châu, tớ yêu cậu chết mất.”
“Đừng, bây giờ tớ có chút tự trách mình rồi đây.


Hứa Trúc Linh, có phải là cậu bị mù đúng không hả, người đàn ông ba tốt cậu không cần, lại đi yêu một người không tiền không thế, đã vậy lại còn xấu? Trời ơi, thẩm mỹ của cậu bị sao thế hả?”
“Cổ Thành Trung cũng đâu có bết bát như vậy, cậu đừng nên so sánh anh với con nhà giàu, cậu hãy nghĩ tới những người bình thường đi.

Người đàn ông của tớ mỗi tháng có thu nhập gần hai trăm triệu, chỉ cần cố gắng mấy năm là mua được nhà rồi.”
“Đúng đúng, người đàn ông của cậu chỉ có thể mua một căn nhà, còn Ngôn Phúc Lâm có thể mua được cả tòa nhà.”
“A… Mà tớ đâu có thấy Cố Thành Trung xấu đâu, một bên mặt khác cũng đẹp lắm mà, hơn nữa vóc người anh ấy cao lớn, nhìn rất an toàn.”
“Vâng vâng vâng, chồng xấu là có cảm giác an toàn.

Thế mới nói bởi vì Ngôn Phúc Lâm quá đẹp trai nên anh ta mới thua."
“A… Mà Cố Thành Trung còn tốt với tớ nữa.”
“Thôi đừng nói nữa, cậu nói tiếp là Ngôn Phúc Lâm sẽ trốn vào nhà vệ sinh khóc ngất luôn đấy!”
Bạch Minh Châu vội vàng ngăn Hứa Trúc Linh lại, cô ấy cảm thấy đau lòng cho Ngôn Phúc Lâm mấy giây.
Hứa Trúc Linh le lưỡi, cô biết rằng mình nói như thế thì rất tàn nhẫn với Ngôn Phúc Lâm.

Bây giờ cô mới biết rằng Ngôn Phúc Lâm lại hi sinh vì mình nhiều như thế.
Nếu như cô gặp Ngôn Phúc Lâm trước khi gặp được Cố Thành Trung thì có lẽ cô sẽ đồng ý với anh ta.
Nhưng bây giờ thì Hứa Trúc Linh không thể nào đồng ý được, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên.
Sau khi lên xe, Hứa Trúc Linh vẫn rất kích động, cô hận không thể mọc cánh bay về rồi đứng trước mặt Cố Thành Trung nói cho rõ ràng.
Bạch Minh Châu thấy Hứa Trúc Linh vui vẻ như thế thì nói với vẻ bất đắc dĩ:
“Tớ thật không hiểu nổi, vì sao cậu lại thích Cố Thành Trung chứ?”

“Anh ấy rất cô đơn, tớ muốn ở bên anh ấy.”
“Đây không phải là lý do để thích một người.
“Có thể trở thành lý do chứ, tớ không thích để anh ấy cô đơn, tớ muốn dẫn anh ấy đi làm vô số việc.

Dẫn anh ấy đi phơi nắng, xem phim, đi quảng trường xem pháo hoa.

Tớ không thích người khác có thành kiến với anh ấy, trong mắt tớ anh ấy là một người đàn ông bình thường.”
“Anh ấy cho tớ cảm giác an toàn, có lúc tớ rất sợ, nhưng một khi nhìn thấy anh ấy thì tớ sẽ không sợ nữa.”
Khi xảy ra chuyện không vui ở nhà cũ, Cố Thành Trung đã tin tưởng cô, che chở cho cô.
Khi Hứa Trúc Linh bị nhốt trong phòng học thì Cố Thành Trung đã chạy tới, thậm chí còn dẫn cô đi nhà họ Hứa xả giận.
Cố Thành Trung sẽ yên tâm giao tiền lương của mình cho Hứa Trúc Linh, dạy cho cô học, sẽ ôm ngủ trong ngày mưa gió, sưởi ấm cho cô.
Hứa Trúc Linh rất ít khi cảm nhận được cái cảm giác được người khác bảo vệ như thế này, cô có thể nhận ra sự dịu dàng mà Cổ Thành Trung dành cho mình.
Bởi vậy nên cô muốn làm gì đó cho anh.
“Tớ thật sự không thể hiểu nổi trẻ con bây giờ đang nghĩ cái gì trong đầu.

Cậu đã nghĩ thông suốt rồi vậy cậu có chắc chắn rằng Cố Thành Trung thích mình không?”
Bạch Minh Châu chỉ là thuận miệng nói mà thôi, ai ngờ cô ấy vừa dứt lời thì nụ cười của Hứa Trúc Linh đã trở nên cứng đờ.
Hứa Trúc Linh quên mất vấn đề này.


Cố Thành Trung chưa hề tỏ tình với Hứa Trúc Linh lắc đầu.
Bạch Minh Châu thấy hai người bọn họ quá kỳ lạ, trực tiếp đạp chân phanh rồi dừng lại bên vệ đường.
“Mẹ ơi, hai người các cậu thật sự là vợ chồng sắp cưới đấy hả? Từ lúc đính hôn cho tới giờ cũng một hai tháng rồi.

Bây giờ cậu mới nghĩ rõ thì không nói làm gì, nói nữa ngày trời vậy mà hóa ra cậu không hề biết Cổ Thành Trung có thích mình hay không à?”
“Có lẽ là thích?”
“Tớ bị cậu làm cho tức chết rồi đây này!”
Suýt chút nữa là Bạch Minh Châu tức tới hộc máu, vì sao cô ấy lại cảm giác hay người này đang đùa giỡn mình nhỉ.
Bạch Minh Châu khởi động xe một lần nữa rồi đưa Hứa Trúc Linh tới cửa biệt thự nhà họ Cố.
“Cậu mau xuống xe đi, tớ nhìn thấy cậu là lại tức, tớ còn muốn sống lâu một chút, chưa muốn chết sớm đâu!”
“Buổi tối tớ sẽ hỏi cho rõ ràng rồi nói cho cậu biết! Lần này tớ sẽ không lơ mơ nữa đâu.”
“Cũng đã lơ mơ tới lúc này rồi thì tớ còn có thể trông cậy vào cậu được gì nữa chứ? Cố lên, nếu cậu đã thích anh ta thì tớ sẽ chúc phúc cho hai người.”
Hứa Trúc Linh nhìn về phía về phía Bạch Minh Châu với sự cảm kích rồi quay người đi về phía biệt thự đèn đuốc sáng trưng kia.
Bạch Minh Châu thấy nhìn theo bóng lưng vui vẻ của Hứa Trúc Linh thì thở dài một hơi.
Không khó để nhận ra Hứa Trúc Linh đã thích Cố Thành Trung, chỉ mong rằng anh ta cũng thích Hứa Trúc Linh, có thể cho cô một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng mà, người bạn đời của mình đang ở đâu chứ?
Bạch Minh Châu thở dài một tiếng rồi im lặng một lúc lâu.
Cô lấy điện thoại ra rồi gọi cho một dãy số mà mình thuộc nằm lòng, chẳng cần lưu vào danh bạ.
Rất nhanh sau đó điện thoại đã được kết nối, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lạnh nhạt, có chút trầm thấp, lại xen lẫn một chút mỏi mệt.
“Ai vậy?”
Bạch Minh Châu nghe thấy giọng nói của người đàn ông bên kia thì trái tim của cô ấy như thắt lại.

Ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn thận, không dám thở mạnh.
Thật ra Bạch Minh Châu rất hâm mộ Hứa Trúc Linh, cô dám yêu dám hận.

Bạch Minh Châu và Ngôn Phúc Lâm đều cùng là một loại người, yêu nhưng khó mở miệng.
Ngôn Phúc Lâm là kín đáo, còn cô ấy là không thể mở miệng được.
Đối phương không nghe thấy ai trả lời thì hơi do dự một chút, sau đó hỏi:
“Là Minh Châu à?”
Bạch Minh Châu nghe người đó gọi tên của mình thì trở nên luống cuống, cô ấy vội vàng tắt điện thoại đi.
Trong đêm tối, không khí có vẻ hơi yên tĩnh.
Đối phương không có gọi là mà gửi cho Bạch Minh Châu một tin nhắn.
“Tiền sinh hoạt của tháng này đã gửi tới thẻ rồi, chăm sóc mình cho tốt”
Bạch Minh Châu nhìn dòng chữ kia mà hốc mắt ửng đỏ lên.
“Ai thèm tiền sinh hoạt mà anh cho chứ?”
Bạch Minh Châu nói xong rồi rút sim ra, trực tiếp ném ra ngoài cửa xe.
Hứa Trúc Linh về tới nhà trong tâm trạng vô cùng kích động.
Cô chạy từ trên lầu xuống dưới lầu, nhưng lại không hề nhìn thấy bóng dáng Cổ Thành Trung đâu cả.
“Chú An ơi, Cố Thành Trung còn chưa đi làm về ạ?"
Chú An nhìn dáng vẻ vội vàng của Hứa Trúc Linh thì há to miệng, ông ấy không biết nên nói như thế nào.
Hứa Trúc Linh thấy dáng vẻ khó mà mở miệng của ông ấy thì lại trở nên hồi hộp.
“Sao thế ạ?”
“Cậu chủ đi công tác ở nước Anh rồi.

Cậu ấy nói rằng hai người nên tự mình tỉnh táo lại, nghĩ cho kỹ xem thứ mình muốn là gì.”
“Vậy khi nào anh ấy về?”
“Cái này thì tôi cũng không rõ lắm.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.