Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1174



CHƯƠNG 1174

Thật ra thì mỗi vấn đề đều nằm ở cô chứ không phải là do anh, chỉ cần suy nghĩ một chút là đã có thể hiểu được tại sao anh lại làm như vậy.

Muốn nhan sắc cô cũng không có, muốn tiền không tiền, mà một người có cả hai thứ này như Hoắc Đình Phong lại có thể gài bẫy cô cái gì chứ?

Nhưng mà bộ dạng lúc anh nổi giận thật sự rất đáng sợ.

Sau khi xoa dịu cảm xúc rối bời, Thân Nhã ngồi trước cửa sổ, rót thêm một ly nước ấm, vừa uống vừa rơi vào trầm tư.

Sự im lặng duy trì một lúc lâu, khoảng chừng hơn nửa tiếng đồng hồ, cô mới lấy lại tinh thần.

Đúng là cô rất sợ hãi, thật sự sợ hãi vấn đề tình cảm, bởi vì cô đã tổn thương về phương diện này quá sâu nên cô không dám tùy tiện dây vào nó. Với lại anh ưu tú như thế, cô không có tự tin, cũng không có lòng tin.

Đứa nhỏ cũng là một sinh mạng, cô sợ sau khi đứa nhỏ được sinh ra sẽ mang đến cho nó nỗi đau và bất hạnh.

Cho nên cô vẫn luôn đắn đo không thể quyết định.

Có điều, đối với những chuyện mà anh đã làm ở hôn lễ, còn có những lời nói mà anh đã bật thốt vào lúc nãy, cô đột nhiên đã đưa ra quyết định.

Cô dự định mình sẽ thử một lần nữa, cho dù cuối cùng vẫn có thể đi đến kết quả như trước kia, nhưng có đứa bé này là đã đủ rồi.

Đứa bé trước kia đã mất đi, cô xem như đứa bé này chính là ông trời ban tặng.

Thật ra thì dựa vào tính tình cô như thế, nếu như lại quyết định phá bỏ đứa bé này thì liệu có đau như lần trước không?

Lật tung cái vali lên, cô tìm được một chiếc khăn quàng cổ mà trước kia mình đã đan, màu vàng, mềm mại, màu sắc trông rất đẹp.

Số phận của đứa bé kia không tốt, cô đã đan cho nó rất nhiều rất nhiều, nhưng nó lại không thể dùng đến một cái nào, bây giờ cô lại muốn phá bỏ đứa bé này ư?

Nghĩ như vậy, trong lòng liền thấy đau đớn, thật ra thì lòng cô quá mềm mại.

Đưa tay vuốt ve cái khăn quàng cổ, Thân Nhã cất giữ thật kỹ, ngoại trừ những món đã tặng cho Huyên Huyên thì thứ duy nhất mà cô giữ lại cho đứa bé kia cũng chỉ có một món này, bây giờ cũng đã có tác dụng khác rồi…

Trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhàng không ít, cô nhìn về phía phòng ngủ, cửa phòng ngủ vẫn còn đang đóng chặt, không có khe hở, người đàn ông đó mà nổi nóng rồi thì đúng là không thể xem thường.

Đúng thật là do lỗi của cô…

Từ từ bước qua, Thân Nhã gõ nhẹ cửa phòng: “Anh mở cửa phòng ra đi, em muốn lấy đồ.”

“…”

Cuối cùng, Thân Nhã lại nói: “Có thể mở cửa ra không, em muốn đổi đôi giày bông.”

Lần này, giọng nói trầm thấp của người đàn ông còn kèm theo chút tức giận vẫn chưa tiêu tan mang theo vẻ lạnh lùng xa cách truyền đến từ một cánh cửa: “Anh không mở cửa đâu, mời em đi cho.”

“Cái đó… mặc dù có chút xấu hổ… nhưng mà không thể không nói… đây là chung cư của em… phòng ngủ của em… hình như người nên đi là anh mới đúng…” Bỗng nhiên một lúc sau Thân Nhã lại nói.

“…”

Bên trong cứ yên lặng không có một tiếng động như thế, một chút âm thanh cũng không có. Thân Nhã có chút tò mò dán lỗ tai lên trên ván cửa, nhưng lại không thể nghe thấy động tĩnh ở bên trong.

Chắc là lần này anh lại tức giận hơn rồi, cô nghĩ thầm…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.