Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1242: Chương 1242




CHƯƠNG 1242
“Con nói cho mẹ!” Cát Mỹ Ngọc không nhìn Trần Vu Nhất, chỉ tay thẳng vào Lâm Nam Kiều: “Không phải đã bảo đảm rất nhiều với mẹ rồi sao, con nhìn xem bộ dạng này của con giống cái gì?”
Bà ta nói chuyện khá ôn hòa, lời khó nghe không có nói ra, nhưng thật sự có chút giống oán phụ!
Tình trạng quẫn bách xấu hổ vào bữa trưa xảy ra trên người cô ta, cho tới lúc này chân còn đau không dám động, Cát Mỹ Ngọc nói như vậy thì Lâm Nam Kiều đã thấy rất bực bội tức giận muốn quăng ly nước vào mặt của Cát Mỹ Ngọc, nhưng cô ta đang cố kìm nén.

“Con đến công ty của Thân Nhã lấy tài liệu, sau đó nhìn thấy anh ấy nắm tay của Thân Nhã ở đại sảnh của công ty, dáng vẻ rất thân mật.

” Lâm Nam Kiều trong lúc ẩn nhẫn ngược lại còn khá bình tĩnh.

Nghe vậy, Cát Mỹ Ngọc đã hiểu đại khái là chuyện gì rồi, chuyện này con trai của bà cũng có lỗi, bà ta không tiện ở trong này nói cái gì cả.

“Ở công ty của nhà người ta không thể quậy phá, chẳng lẽ về nhà không thể quậy mà cứ phải cãi nhau inh ỏi ở công ty người khác?” Câu nói này của Cát Mỹ Ngọc là hỏi hai người, không phải chỉ nhằm vào Lâm Nam Kiều.


Chỉ cần Trần Vu Nhất không ly hôn với cô ta, cô ta chính là người của nhà họ Trần, sau này vẫn phải chung sống, ngược lại không thể đối xử với cô ta quá khắt khe.

“Nếu anh ta không đi làm những chuyện đó, con đương nhiên cũng không nổi nóng, con cũng muốn nhịn, nhưng nhìn cảnh tượng như thế lại không nhịn được! Còn nữa, mẹ có thể nói anh ấy vài câu trước khi tiếp tục nhằm vào con nữa không? Tất cả lỗi lầm tình cảm đều ở con, sau khi kết hôn với con số lần anh ấy nhớ Thân Nhã còn ít sao? Con chẳng qua chỉ nổi nóng một lần mà thôi có cái gì to tác chứ, tới bây giờ mắt cá chân của con vừa đau vừa sưng, anh ấy còn vứt con ở đó mà rời đi, có mẹ chồng nào như mẹ, có người chồng nào như anh ấy không? Tính tình của con luôn ôn hòa, từng nổi nóng mấy lần, nếu không phải ép con quá mức, con sẽ như vậy sao?”
Giọng nói của Lâm Nam Kiều do tức giận quá độ mà trở nên có hơi khàn.

“Cho nên thì sao, con cảm thấy con và nó còn thể tiếp tục sống tiếp không?” Ánh mắt của Cát Mỹ Ngọc dừng ở trên người Lâm Nam Kiều, tay chỉ Trần Vu Nhất.

“Muốn kêu con ly hôn với anh ấy, tuyệt đối không thể nào!” Toàn bộ gai trên người Lâm Nam Kiều đều dựng cả lên.

Trần Vu Nhất nhíu mày, mũi giày da hơi nhấc lên, gõ lên mặt đất, lên tiếng: “Chú ý thái độ của em!”
“Vậy được, ở nhà nghĩ làm sao giải quyết những vấn đề này cho mẹ, không muốn ly hôn thì nghĩ cách giải quyết, sau này nếu còn để mẹ nhìn thấy tin tức tương tự như này, hai đứa đều đừng hòng sống yên!” Giọng điệu của Cát Mỹ Ngọc càng cứng, sau đó đi lên lầu.

Trở về phòng, Lâm Nam Kiều vẫn đang tức giận, nhưng Trần Vu Nhất không thèm để ý cô ta, hai chân tùy ý gác lên bàn trà, văn kiện để trên chân, ngồi phê duyệt.


Lâm Nam Kiều tìm được một lọ thuốc, đi tới, sau đó ném thuốc lên chân anh, nhấc mắt cá chân lên: “Bôi thuốc giúp em.


Trần Vu Nhất nhìn: “Tự mình bôi hoặc gọi bác sĩ tới, anh đang bận.


Lửa giận vốn chưa có biến mất, nghe vậy, Lâm Nam Kiều trực tiếp giẫm chân lên văn kiện của anh: “Bôi thuốc!”
Trần Vu Nhất cũng nổi nóng: “Bỏ chân ra!”
“Bôi thuốc!” Lâm Nam Kiều kiên trì nói.

“Cảnh cáo em lần cuối cùng, bỏ chân ra cho anh!”
Lâm Nam Kiều không những không bỏ ra, ngược lại còn tăng lực đạo giẫm lên trên, cô ta muốn nói chuyện tử tế với anh ta, xử lý vấn đề này, nhưng anh ta căn bản không có ý muốn nói chuyện, cô ta sao có thể không nóng máu?
Trần Vu Nhất ném văn kiện sang một bên, đứng dậy khỏi sô pha, trên gương mặt có dấu hiệu nhẫn nhịn.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.