Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1288: Chương 1288




CHƯƠNG 1288
Lông mày hơi nhướn lên, Hoắc Đình Phong tỏ vẻ nghi hoặc không hiểu, không biết câu này của cô là có ý gì?
“Em cho cậu ấy xem video anh nhảy cho em xem.

” Cô trả lời rất dứt khoát, không hề che giấu.

Nghe vậy, ngón tay dài của Hoắc Đình Phong khẽ day mi tâm, có hơi bất lực, thấy vậy, Thân Nhã nói: “Có phải bởi vì ít đi một người hâm mộ xinh đẹp, cho nên cảm thấy không thoải mái không?”
“Không có…” Anh lập tức để tay xuống, hờ hững mỉm cười: “Video quay lại, chỉ muốn cho một mình em xem…”
“Một mình xem rất nhàm chán.

” Lại suy nghĩ một chút, cô tiếp tục nói: “Anh có phải cảm thấy em phá hỏng hình tượng của anh không?”
“Chỉ cần em vui…” Hoắc Đình Phong lúc này là cái gì cũng không để tâm, chỉ cần tâm trạng cô vui vẻ.

“Em cảm thấy lời này của anh có chút gượng.



Anh mở miệng: “Anh rất nghiêm túc, nhưng em lại không tin, vậy em nói cho anh biết, em cảm thấy như thế nào mới không gượng?”
Nghĩ một lát, cô cũng không nghĩ ra làm sao mới không gượng, mở miệng lại nói ra lời thì đổi thành ngáp, sau đó lười biếng ngả ra ghế, hơi híp mắt, cơ thể cuộn lại, giống như một con mèo lười biếng.

Hoắc Đình Phong bị bộ dạng của cô chọc cười, bàn tay rõ khớp xương nhéo nhẹ gương mặt của cô: “Em sao lại thú vị như vậy chứ?”
Xe chạy được nửa đường, Tô Chính Kiêu gọi điện tới, nói anh ta từ nước K tới đây, buổi tối chuẩn bị ở trong biệt thự.

Muốn qua đưa chìa khóa cho anh ta, Hoắc Đình Phong hỏi Thân Nhã có muốn đi cùng không?”
Thân Nhã gật đầu, cùng đi.

Tô Chính Kiêu ở thành phố S là có nhà, hà cớ gì muốn chìa khóa của biệt thự, anh ta căn bản chính là làm khó, cố ý làm khó!
Tô Chính Kiêu lái xe, đợi ở trước cửa biệt thự, nhìn thấy chiếc xe không thể quen thuộc hơn và hai người ngồi ở trong xe, khóe miệng nở nụ cười lạnh.


Hoắc Đình Phong đưa chìa khóa cho anh ta, trong lòng Tô Chính Kiêu đang nghĩ gì, anh cũng biết.

Mở cửa xe, Tô Chính Kiêu lấy di ảnh của Tô Hoài Giang ra, trực tiếp đi vào biệt thự, đặt di ảnh của Tô Hoài Giang ở chính giữa phòng khách.

Còn có một số thứ khác, đều là đồ Tô Hoài Giang dùng khi còn sống, anh ta vậy mà mang tới toàn bộ, bày ở xung quanh biệt thự.

Thân Nhã cảm thấy tâm lý của người này thật biến thái, Hoài Giang không còn, anh ta đau buồn, đau khổ, những cái này cô đều hiểu.

Nhưng anh ta có cần thiết làm như vậy không?
Khi Thân Nhã định mở miệng, đôi mắt sâu thẳm hơi nhướn lên, Hoắc Đình Phong cản cô lại, lắc đầu, ra thế tay với cô, ý bảo cô đừng mở miệng.

Thấy vậy, Thân Nhã cũng không lên tiếng, cầm ly nước ấm, nhấp từng ngụm.

Nhìn Tô Chính Kiêu dằn vặt, Hoắc Đình Phong cũng không mở miệng, cứ để mặc anh ta, kệ anh ta vui là được, muốn dằn vặt thế nào thì dằn vặt như vậy.

Đợi khi Tô Chính Kiêu dằn vặt xong, Hoắc Đình Phong nâng cổ tay lên, nhìn giờ, mở miệng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi cũng phải trở về rồi, những thứ chưa sắp xếp xong, nếu cậu muốn thì sắp xếp tiếp, nếu không muốn sắp xếp thì tôi kêu dì giúp việc qua…”
Nghe vậy, Tô Chính Kiêu chợt sững người, ngây ra ở đó, thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi cũng phải trở về, trở về?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.