Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1361: Chương 1361




CHƯƠNG 1361
Không chịu được sự nhiệt tình như lửa này, cô đưa ánh mắt cầu giúp đỡ sang Hoắc Đình Phong.

Môi của anh cong lên, nở nụ cười dịu dàng: “Em là muốn nói với anh, em muốn ăn bánh mật không đủ sao?”
Nói rồi, cánh tay dài của anh đưa ra, vươn qua bàn ăn, gắp mấy miếng bánh mật cho cô.

Thân Nhã không nhịn được mà hơi nghiến răng: “Anh cố ý!”
“Cái gì? Em còn muốn ăn trứng gà sao? Ừm, trứng gà không tồi, giá trị dinh dưỡng khá cao…” Nói xong, anh lại gắp hai quả trứng gà.

“…”
Mẹ Hoắc ở một bên nhìn hai người, cười nói: “Không ngờ Đình Phong cũng có lúc nghịch ngợm, trước đây đều chưa từng nhìn thấy.


Ông cụ Hoắc rất hài lòng, cuối cùng cũng có một người phụ nữ có thể trị được cháu trai mình, không tồi, quả thật không tồi.


Hoắc Đình Phong khẽ mỉm cười, không quan tâm tới ánh mắt oán trách của cô: “Ở trên máy bay em không có ăn gì, giờ ăn nhiều một chút.


“Em không ăn nổi nữa, sẽ bị chướng.

” Đồ ăn trước mặt đã bị chất thành một ngọn núi nhỏ, như vậy có thể ăn được sao?
“Có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn không nổi thì chừa lại.

” Anh nói.

Thân Nhã lắc đầu: “Không lịch sự, hơn nữa em cũng không có thói quen như vậy.


Dư đồ ăn ở trên bàn ăn, vậy thì không tốt, theo cô thấy, hơn nữa là rất không lịch sự.

“Ăn đi, ăn không nổi thì để vào trong đĩa của anh…” Anh nói.


Một câu nói rất bình thường lại khiến mẹ Hoắc và ông cụ Hoắc trợn mắt, con/cháu không phải có bệnh sạch sẽ sao?
Vì vậy, ông cụ Hoắc cười, gắp quả cà trong bát mình, gọi thân thiết: “Cháu trai, ông không muốn ăn cà.


Sắc mặt của Hoắc Đình Phong vẫn lạnh nhạt, khẽ mỉm cười, nói: “Ở bên cạnh ông nội không có thùng rác sao?”
“…” Ông cụ Hoắc thầm lẩm bẩm: “Ngay cả ông nội ruột cũng không thèm nhìn như vậy, trọng sắc khinh ông nội…”
Thân Nhã: “…”
Sau khi ăn cơm tối xong, mẹ Hoắc kéo lấy Thân Nhã, nói chuyện kết hôn, Thân Nhã nói thật, nói muốn thêm một khoảng thời gian nữa, sau đó rồi tổ chức.

“Bây giờ tổ chức tốt biết mấy, đợi đứa trẻ chào đời rồi tổ chức, nhìn ảnh kết hôn của hai đứa, kết quả ngay cả con cũng không thể tham gia, tiếc nuối biết bao, dù sao quyết định cuối cùng cũng phải kết hôn, muộn không bằng sớm.

” Mẹ Hoắc thuyết phục.

Thân Nhã suy nghĩ, cảm thấy lời này cũng khá có lý.

“Vậy nên, vẫn là bây giờ tổ chức đi, thời tiết vừa hay không nóng không lạnh, mùa xuân hoa nở, tốt biết mấy, còn đợi sinh đứa trẻ rồi ở cữ mấy tháng, đoán chắc lại phải mất một năm, vậy Đình Phong thật sự sắp 40 rồi, tuổi tác như thế cũng không hay lắm, có phải không? Hay là trong lòng cháu còn có lo lắng gì, nào nào, nói cho bác gái đi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.