Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1510



CHƯƠNG 1510

Những căn phòng này ở nhà chính, ngoài người giúp việc mỗi ngày quét dọn sạch sẽ ra, Tô Chính Kiêu căn bản không cho phép bất kỳ ai bước vào.

Vậy thì, rốt cuộc cô ta ở trong phòng nào!

Thật ra Cố Nhược Thiện căn bản không ở đây, cô ta luôn sống trong khách sạn.

Hôm nay là sinh nhật của Tả Như Bội, cô ta mới được dẫn tới đây.

Đương nhiên, phạm vi hoạt động của cô ta ở nhà họ Tô cũng có hạn.

Ngoài đến căn phòng ở góc rẽ ở tầng hai, những chỗ khác tuyệt đối không thể bước vào một bước.

Cô ta đã đến được ba tiếng, luôn ở trong căn phòng đó.

Thay vì nói là căn phòng, không bằng nói là…

Nghĩ đến căn phòng, Cố Nhược Thiện lắc đầu, căn phòng đó luôn cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo và đáng sợ.

Không có nghĩ nhiều nữa, cô ta đứng ở trước căn phòng.

Khi đang chuẩn bị mở cửa phòng ra, lại nghe thấy tiếng bước chân vang dội và rõ ràng.

Cúi đầu, bóng dáng nhỏ bé đó đã đứng ở bên cạnh cô ta, là Cảnh Hiên.

“Mở cửa!” Cảnh Hiên ngẩng đầu lên, nhìn Cố Nhược Thiện, giọng nói non nớt vậy mà cũng mang theo sự uy nghiêm khó nói.

Cố Nhược Thiện không có nhúc nhích.

Dưới cầu thang, Đường Tiểu Nhiên cũng từ từ đi lên.

“Cháu là con trai của ba, nhà của ba là nhà của cháu, mở cửa ra, cháu muốn đi vào!”

Thần sắc lúc này của Cảnh Hiên như một khuôn đúc ra với vẻ lạnh lùng của Tô Chính Kiêu.

Nếu là bình thường, Đường Tiểu Nhiên sớm đã mở miệng gọi Cảnh Hiên.

Nhưng hôm nay cô lại không.

Cô có chút ích kỷ.

Liên quan đến căn phòng này, trong lòng cô muốn biết bên trong rốt cuộc là gì.

Cho nên không có ngăn cản Cảnh Hiên, chính là cái cớ để đi vào mà thôi.

Tay để trên tay nắm cửa, Cố Nhược Thiện do dự.

Cảnh Hiên lại nhảy lên, tay để lên tay nắm cửa, muốn vặn mở.

Nhưng cậu bé vẫn bé quá, sức lực có hạn.

Lại khựng một lát, sau đó, Cố Nhược Thiện mở cửa ra, đi vào trước tiên.

Sau đó lại là Cảnh Hiên, cuối cùng mới là Đường Tiểu Nhiên.

Khi Đường Tiểu Nhiên bước vào, chỉ cảm thấy cơ thể giống như rơi vào trong hầm băng vạn năm!

Sự lạnh lẽo thấu xương khó thể chịu đựng được bao trùm lấy cô.

Lúc này, cô đã không còn trải nghiệm được cảm giác của mùa xuân nữa, không biết sự ấm áp rốt cuộc là một loại cảm giác như thế nào.

Trong cả căn phòng bày kín ảnh, còn cả sách, quần áo và một số đồ trang trí nhỏ.

Những thứ đó, tất cả đều liên quan tới một người…

Không sai, là Tả Như Bội…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.