Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1545



CHƯƠNG 1545

“Người phụ nữ ở bên cạnh khi nãy là ai?”

Anh trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.

Chú Lưu cố gắng làm ổn cảm xúc: “Người giúp việc.”

“Ồ…” Tô Chính Kiêu bật ra một tiếng cười lạnh, anh quay người lại: “Ra đây.”

Không có tiếng động.

Anh lập tức mất đi kiên nhẫn: “Tự mình cút ra đây, đừng để tôi phải ra tay.”

Đường Tiểu Nhiên chậm rãi bước ra từ sau bụi cây.

Ánh mắt Tô Chính Kiêu liền rơi ở trên người chú Lưu: “Chú cho cô ta vào đây?”

Chú Lưu mấp máy môi, ông ta chưa kịp mở miệng thì Đường Tiểu Nhiên đã cướp lời trước: “Tự tôi đến đây.”

“Nhà họ Tô là nơi mà cô có thể bước vào?”

Đường Tiểu Nhiên tự giễu cười lạnh, không thèm để ý đến anh, cô xoay người rời đi.

Trong nháy mắt Tô Chính Kiêu bị chọc giận, anh duỗi tay nắm lấy cổ tay cô: “Đã quên lời cảnh cáo của tôi rồi?”

Đường Tiểu Nhiên hất tay anh ra: “Cảnh Hiên là con của tôi, tôi muốn đến thăm thằng bé lúc nào thì đến lúc đấy.”

Tô Chính Kiêu nhướng mày: “Sao vậy, ép tôi đưa nó ra nước ngoài?”

Thân thể Đường Tiểu Nhiên run lên.

“Còn chú nữa…” Anh chỉ vào chú Lưu: “Nếu như không phải do chú thì sao cô ta có thể vào đây, xem lời nói của tôi như gió thoảng qua tai à?”

Bước về phía trước một bước, Đường Tiểu Nhiên đứng ngăn ở trước mặt chú Lưu: “Không liên quan gì tới chú ấy, là do tôi lén lút vào đây, không phải là anh muốn ly hôn với tôi hả, chỉ cần anh đồng ý có thể cho tôi gặp Cảnh Hiên ba lần một tháng thì tôi sẽ ly hôn.”

“Cô cảm thấy có khả năng không hả? Bây giờ tôi cảm thấy đưa nó ra nước ngoài là chủ ý khá tốt.”

“Tôi có thể không xuất hiện, tôi chỉ lén lút nhìn nó vài lần thôi.” Đường Tiểu Nhiên tăng thêm ngữ khí.

Anh ngước mắt lên, vẫn là ném ra hai chữ: “Không được.”

Đường Tiểu Nhiên cười khổ: “Tô Chính Kiêu, anh không có trái tim, quen biết anh, yêu anh chính là sai lầm lớn nhất trong đời tôi.”

Tròng mắt của Tô Chính Kiêu bỗng nhiên co rút lại.

Sau đó, anh cười hững hờ: “Lại chơi cái trò lạc mềm buộc chặt à?”

Đường Tiểu Nhiên không muốn cãi nhau với anh.

“Tôi không có tâm trạng, cũng không có hứng thú diễn trò với anh, nếu như có thể, tôi chỉ muốn mình chưa từng gặp anh.”

Nếu như không gặp anh, cô sẽ không đau khổ như thế, Cảnh Hiên cũng sẽ không.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không đến đây thăm Cảnh Hiên nữa, cho nên anh không cần phải làm khó chú Lưu, thân là ba của Cảnh Hiên mà anh còn không suy nghĩ cho thằng bé nhiều bằng chú Lưu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.