Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1646



CHƯƠNG 1646

Cơ thể vốn đang căng thẳng đột nhiên được thả lỏng, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại.

Đường Tiểu Nhiên hít vào thở ra, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh.

Tô Chính Kiêu nhặt một ít củi khô, lấy ra một chiếc bật lửa để đốt củi.

Trong tích tắc, hang động liền sáng bừng lên, cũng ấm áp lên.

Cảnh Hiên chui vào giữa hai người, ánh mắt xoay tròn, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

Nhưng khi thấy ba mình ở bên cạnh, cậu bé không còn sợ hãi nữa.

Dù sao cậu bé cũng là một đứa trẻ, vừa rồi sợ hãi, trong chốc lát cơn buồn ngủ liền tới, gật gù dựa vào người Đường Tiểu Nhiên ngủ thiếp đi.Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Tô Chính Kiêu dùng áo khoác bọc Cảnh Hiên kín mít, sau đó liếc mắt nhìn Đường Tiểu Nhiên một cái.

Hang động vốn đã lạnh mà lại còn ẩm ướt.

Quần áo mặc trên người cũng không dày, một ngọn lửa cũng không thể xua đi cái lạnh, đương nhiên là lạnh rồi.

Thế nhưng Đường Tiểu Nhiên cũng không mở miệng.

“Có nghe qua ôm nhau có thể sưởi ấm chưa?” Tô Chính Kiêu nhướng mày, vẻ mặt trở nên xấu xa.

“Không!”

Đường Tiểu Nhiên thẳng thừng từ chối.

Tô Chính Kiêu vươn vai ngáp một cái: “Thật sao? Vậy chúng ta cùng chờ xem em có thể trụ được bao lâu!”

Không đồng ý, Đường Tiểu Nhiên ôm chặt Cảnh Hiên vào lòng.

Cô dựa lưng vào tảng đá cứng, nhắm mắt lại.

Hang động quá sâu, quan trọng nhất là bên trong lại quá lạnh.

Lúc đầu có thể chịu được, nhưng dần dần Đường Tiểu Nhiên như bị dội một gáo nước lạnh, rét đến mức run rẩy.

Ngay cả những bức tường bên trong hang động cũng nhỏ giọt nước.

Vừa có một chút buồn ngủ thì lại bị cảm giác rét buốt đánh tan.

Cô mở mắt trong tuyệt vọng, xem ra là không có cách nào ngủ được nữa.

Khi mở mắt ra, liền nghe thấy tiếng đá va vào nhau, theo bản năng nhìn qua chỗ phát ra âm thanh.

Nhìn thấy Tô Chính Kiêu đang ngồi cách đó không xa, trong lòng bàn tay không ngừng dùng hòn đá đập nhẹ, bên dưới có một đống màu xanh lá, không biết rõ đó là thứ gì, khi nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên: “Tỉnh rồi à?”

Đường Tiểu Nhiên phớt lờ anh, ánh mắt nhìn ra ngoài hang động.

Trời tối đen như mực, không thể biết được là đã mấy giờ rồi.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, Tô Chính Kiêu nói: “Vẫn còn sớm, mặt trăng còn chưa lên đến điểm cao nhất trên bầu trời đêm, chắc vẫn chưa qua rạng sáng.”

Còn chưa tới mười hai giờ, đêm lại càng lúc càng lạnh, làm thế nào để tiếp tục được đây?

Cảnh Hiên cũng không ngừng chui vào trong lòng cô.

Khuôn mặt của cậu bé bị lạnh đến đen lại.

Đường Tiểu Nhiên rất thương xót, cởi áo len trên người cô ra, quấn chặt Cảnh Hiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.