Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1813



Chương 1813

“Không đâu!” Anh ta cũng nhìn Trần Diễm An.

“Em chỉ đang giả dụ thôi mà, anh trả lời đi, để thoả mãn trí tò mò của em.”

Quý Hướng Không nghĩ một lúc rồi hơi ngước mắt lên: “Anh luôn tôn trọng hôn nhân, nếu xảy ra chuyện nhưng em nói, nếu một ngày nào đó anh có suy nghĩ như vậy….”

“Dù thật sự có suy nghĩ như vậy thì anh cũng sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em, cũng không bao giờ giấu giếm em, càng không để em trở thành người cuối cùng biết chuyện.”

Thấy anh đảm bảo như thế, khoé miệng Trần Diễm An hơi cong lên: “Em hi vọng ngày đó sẽ không bao giờ đến.”

“Đương nhiên.”

Quý Hướng Không khẳng định chắc chắn.

“Vậy em tin anh.”

Trần Diễm An vươn eo giãn cơ, mệt mỏi cả ngày nay bỗng chốc biến mất.

Sau khi bước xuống cầu thang, Quý Hướng Không bỗng cúi người bế cô lên: “Không phải em nói mệt sao? Anh ôm em về.”

Xung quanh đều là bác sĩ y tá đi tới đi lui, còn có cả bệnh nhân cùng người nhà, họ liên tục nhìn sang phía này, ánh mắt tràn đầy hâm mộ và đố kị.

Trần Diễm An vốn là người cởi mở, lúc này cô cũng không nũng nịu làm màu nữa mà vòng tay qua cổ anh ta để anh bế mình ra khỏi bệnh viện.

Sau khi chuyển khỏi nhà họ Quý, tình cảm của hai người càng ngày càng mặn nồng hơn, ít khi xảy ra mâu thuẫn chứ đừng nói đến cáu gắt giận dỗi.

Thế này mới là cuộc sống vợ chồng chứ, vừa hạnh phúc vừa hoà thuận.

Trần Diễm An bận rộn cả một ngày, Quý Hướng Không chuẩn bị nước tắm cho cô rồi bước tới bảo cô đi tắm.

Trần Diễm An vừa mệt vừa buồn ngủ, cô díp chặt mắt lại, mơ màng gật đầu nhưng lại không hề nhúc nhích. cô thật sự quá mệt mỏi rồi.

Thấy thế, Quý Hướng Không khẽ thở dài rồi lại bế cô vào phòng tắm. Anh ta nhẹ nhàng cởi quần áo trên người cô ra rồi tắm cho cô.

Lòng bàn tay vừa lớn vừa ấm áp, còn có vết chai mang theo chút cảm giác thô ráp lướt trên lưng cô. Trần Diễm An nhắm mắt, vô thức thoải mái thở ra.

Sau đó đương nhiên là không thể thiếu một màn nóng bỏng…….

Làm việc ở nhà hàng cả một ngày dài, lại phải trải qua việc như thế nên Trần Diễm An không muốn cử động nữa.

Nhưng còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ thì bụng cô đã réo lên ùng ục.

Trần Diễm An lười biếng nhắm mắt, cô duỗi tay ôm bụng rồi tự thôi miên bản thân, không đói, không đói, không đói…

“Không đi ăn chút gì sao?” Quý Hướng Không nghe thấy tiếng bụng cô réo lên rồi.

“Không đi, em mệt lắm, nhấc tay còn không nổi đây này. Nếu ăn thì phải mặc đồ ngủ, sau đó phải xuống bếp, phải tìm đồ, còn phải nấu, nấu xong còn phải nhai, phiền phức lắm…..”

Khi nói mấy lời này, Trần Diễm An vẫn nhắm tịt hai mắt lại, đủ để thấy cô mệt tới mức nào.

Nghe thế, Quý Hướng Không vừa bất lực vừa buồn cười, đây chỉ đơn giản là viện cớ mà thôi.

Anh ta lắc đầu rồi tuỳ tiện mặc áo mang giày và rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.