Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1834



Chương 1834

Nghe thấy lời này, bà ta hiểu ngay, Quý Hướng Không là muốn đè xuống, xử lý khiêm tốn, chắn cho Trần Diễm An.

Ấn vào cái trán nhăn lại của Quý Hướng Không, bà ta nói: “Có thông tin nhớ thông báo ngay cho mẹ, nhớ điều bác sĩ tốt nhất tới, đó là mạng người.”

Quý Hướng Không gật đầu, lại gọi điện, bảo trợ lý đưa Giang Uyển Đình rời đi.

Giang Uyển Đình là không thích tính cách vừa phóng khoáng vừa huênh hoang đó của Trần Diễm An, một người phụ nữ lại cứ phải lái một chiếc Land Rover.

Hiện nay xảy ra chuyện như vậy, người xử lý đống rắc rối cho nó không phải là Hướng Không hay sao, thật là không biết xót chồng mà!

Tưởng Mộng Khiết đứng ở bên cạnh yên lặng nghe.

Nhưng bàn tay nắm tay đẩy xe lăn của cô ta lại hơi run rẩy, ánh mắt rũ xuống, nhìn mặt đất.

Lại nửa tiếng trôi qua, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng tháo khẩu trang đi ra, nói:

“Tổng giám đốc Quý, phẫu thuật tiến hành rất thành công, nhưng nhịp tim của bệnh nhân quá thấp, dấu hiệu của sự sống cũng có chút mong manh, trước mắt vẫn chưa tỉnh.”

“Vậy nên cần chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng nếu bệnh nhân có thể tỉnh lại trong 48 giờ tới, vậy tình trạng là an toàn, ngược lại thì sẽ nguy hiểm.”

Trái tim của Quý Hướng Không không có hoàn toàn hạ xuống, kết quả như vậy không thể khiến người ta hài lòng được.

Người nhà cũng không hài lòng, nhưng chuyện có thể làm hiện tại cũng chỉ có thể chờ đợi.

Cho trợ lý đi sắp xếp, bệnh viện đã chừa ra phòng VIP, người nhà thì ở căn phòng khác.

Ca phẫu thuật này mổ rất lâu, đợi khi tất cả mọi chuyện làm xong hết thì đã là hơn 1 giờ sáng.

Quý Hướng Không gọi điện cho Giang Uyển Đình, nói những lời mà bác sĩ nói cho bà ta.

Giang Uyển Đình hỏi anh: “Tối nay có về không?”

Quý Hướng Không nói: “Không ạ, Diễm An còn đang truyền dịch, chuyện ở đây cũng chưa xử lý xong nên con ở lại bệnh viện.”

Giang Uyển Đình đáp một tiếng, rất hiếm khi bà ta không nói thêm gì nữa, cũng không có sa sầm mặt mày, càng không nói lời gì khó nghe.

Sáng sớm ngày hôm sau, chân trời mới xuất hiện tia nắng đầu tiên, Tưởng Mộng Khiết đã dậy.

Hoặc có thể nói là cô ta cả đêm không ngủ.

Tối hôm qua cuối cùng cũng đưa ra kết luận như vậy, tâm thần của cô ta bất ổn, không ngủ được.

Bởi vì cô ta không ngờ hướng phát triển của sự việc sau đó.

Đi xuống bậc thang thì lại thấy lạ khi nhìn thấy phòng khách có mùi kinh tởm có thứ gì bị đốt, cô ta đi tới, Giang Uyển Đình đang thắp hương.

“Bác gái, sớm như vậy bác sao lại thắp hương?” Cô ta tò mò hỏi.

“Tối hôm qua không phải xảy ra chuyện như kia sao, Hướng Không gọi điện nói, phẫu thuật rất thành công nhưng chưa thể tỉnh, bây giờ chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, nếu trong 48 giờ không thể tỉnh lại thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, bác đang thắp hương cầu phúc, phù hộ cho cô ta bình an vô sự.”

Ánh mắt của Tưởng Mộng Khiết hơi lóe lên, đứng ở bên cạnh bà ta: “Bác gái thật tốt bụng.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.