Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1852



Chương 1852

Quý Hướng Không gật đầu, để cô ghé vào ngực: “Mẹ lớn tuổi rồi, chân lại không tốt, bằng không chúng ta trước tiên chuyển về đó, chờ chân mẹ tốt rồi, thì chúng ta lại dọn ra ngoài.”

Trần Diễm An nói: “Cũng được, nhưng cho dù ở nhà họ Quý thì có thể thế nào chứ, có người hầu, chúng ta cũng không làm được gì.”

“Vẫn nên chuyển về đi.”

Quý Hướng Không nói: “Trước tiên ổn định mẹ đã.”

Không muốn, dọn ra còn chưa được bao lâu, chờ qua một khoảng thời gian nữa, Trần Diễm An vẫn không muốn.

Quý Hướng Không tay nắm lấy bờ vai cô: “Nghe anh một lần này thôi, dù sao chân mẹ không tốt.”

“Ở gần như vậy, chúng ta trở về cũng rất thuận tiện, không phải sao? Em thực sự muốn trải nghiệm thế giới hai người một lần nữa, được chứ? Ở thêm một lúc nữa đi.”

Trong giọng nói của Trần Diễm An mang theo nét làm nũng.

Đã nói đến đây rồi, Quý Hướng Không cũng không nói gì nữa, anh đồng ý với cô.

Trần Diễm An giương cao đôi mắt quyến rũ cười khẽ, vuốt ve bả vai anh: “Cảm ơn, ông xã.”

Quý Hướng Không tỏ vẻ chịu cô rồi, khóe miệng hơi mỉm cười, không có cách nào với cô.

Ngày hôm sau lúc làm việc trong nhà hàng, cũng không biết là do mấy ngày không làm không quen, hay là quá mệt mỏi, mà cô luôn cảm thấy chân có chút đau, có chút mệt mỏi, mãi không làm được.

Một tay chống ở bên hông, Trần Diễm An một tay lau mồ hôi thấm lên trán, cô luôn cảm thấy chân đau, còn có chút nhũn ra, không đứng vững được.

Thôi vậy, không làm nữa, cô ném đồ trong tay vào nồi, đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa khéo, Giang Uyển Đình đi tới trước mặt, hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Chân đau quá, con làm không nổi nữa, con đi nghỉ ngơi.” Trần Diễm An nói.

Giang Uyển Đình không tin, vô duyên vô cớ sao lại đau chân chứ?

“Con cũng không biết, nhưng thật sự rất đau, mẹ, con đi nghỉ ngơi.” Trần Diễm An liên tiếng nói.

Vẻ mặt Giang Uyển Đình khẽ thay đổi, bà ta không nói gì.

Trần Diễm An bưng nước ấm uống mấy chén, bấy giờ mới cảm giác chân đau nhẹ hơn lúc nãy rất nhiều.

Nằm sấp ở đó, cô cầm điện thoại, uống nước nóng, định chờ cơ thể đỡ hơn rồi lại vào phòng bếp tiếp tục làm.

Giang Uyển Đình không chờ nữa, bà ta tự mình làm, tuy rằng rất bất tiện, làm có chút chậm chạp.

Nhưng bà ta luôn cảm thấy, có thể Trần Diễm An đang tìm cớ, bởi vì cô không muốn làm việc.

Hơi nghiêng người, ánh mắt Giang Uyển Đình nhìn vào trong phòng ăn.

Chỉ thấy, Trần Diễm An nửa nằm sấp ở đó, cầm điện thoại chơi, uống nước nóng.

Dáng vẻ kia đúng là còn rất hưởng thụ đấy, đâu có cái vẻ bị đau chân cơ chứ?

Thấy vậy, sắc mặt Giang Uyển Đình thay đổi.

Bắt đầu từ khi nào, Trần Diễm An lại học được cách gian trá, không bệnh lại giả bệnh!

Tùy ý ném đồ trong tay xuống đất, bà ta đẩy xe lăn đi ra ngoài, chắn trước mặt Trần Diễm An: “Chân là đau thật hay là giả?”

“Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì?”

Sắc mặt Trần Diễm An cũng thay đổi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.