Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 2192



CHƯƠNG 2192

Diệp Giai Nhi cũng nói: “Có lẽ bà ấy thay đổi như vậy cũng chẳng có gì bất ngờ.”

“Quả thật không bất ngờ. Nhân tố khiến bà ấy thay đổi không phải vì mình, một phần vì thương con trai, một phần vì muốn có cháu trai, đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất trong đó là Huyền Diệp.”

“Nếu không có Huyền Diệp, cậu tưởng bà ta sẽ thay đổi chắc? Sở dĩ quan hệ giữa mình và bà ấy có thể hòa hợp như vậy, nguyên nhân chính là Huyền Diệp, thằng bé là điều kiện trước tiên. Nếu mình vẫn không thể sinh con, bà ấy sẽ không thay đổi đâu.”

Trần Diễm An hiểu rất rõ.

“Bất kể vì nguyên nhân gì, nói chung có thay đổi là tốt rồi. Điều này đại biểu cho số cậu có con, cũng đã định trước cậu và Quý Hướng Không ở bên nhau. Các nhân tố khác coi như thành chất bôi trơn giữa các cậu.”

“Mình biết cuộc sống chính là hiện thực, cần gì phải nghiêm túc tính toán mọi chuyện như vậy, hại người hại mình, khiến mình sống không thoải mái chứ?”

Trần Diễm An thản nhiên cười, móng tay pha lê tuyệt đẹp vén lọn tóc xoăn.

Diệp Giai Nhi cười: “Trong miệng Trần Diễm An có thể nói ra lời này, quả thật không tầm thường, mình còn tưởng trời đổ mưa đỏ rồi.”

“Mình đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chung quy cũng phải học được những đạo lý nhân sinh này. Đầu óc mình đâu thiếu sợi dây thần kinh nào. Sao vậy, có phải kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn với cặp mắt khác không?” Trên gương mặt xinh đẹp của Trần Diễm An có thêm phần e thẹn, dáng vẻ kia tự hào khỏi phải bàn.

“Dạ dạ dạ, cậu giỏi, cậu thông minh lắm. Ai có thể hơn được An An nhà mình chứ?” Thân Nhã vô cùng phối hợp.

Ba người nhìn nhau, đều cười ra tiếng. Giờ phút này, bầu không khí trong phòng rất vui vẻ.

Ba người đều định thức trắng đêm không ngủ, nói chuyện, đùa giỡn, cười nói vui vẻ, náo nhiệt bao nhiêu khỏi phải bàn.

Mười giờ tối, Hoắc Đình Phong qua.

Anh ăn mặc đơn giản tùy ý nhưng cho dù mặc gì cũng không thể giấu được vẻ nho nhã và khí chất đã từng trải qua mài dũa này: “Tôi có quấy rầy cuộc họp mặt của các cô không?”

“Không, anh tới đúng lúc lắm.” Trần Diễm An cười: “Rất cảm ơn nam thần Hoắc đã hạ cố tới đây.”

Hoắc Đình Phong thoáng cong môi cười ôn hòa, lấy ra túi đựng quà tinh xảo, trong đó có hai cái túi: “Đây là quà tặng các cô…”

Trần Diễm An nhíu mày, vẻ mặt rất mừng rỡ lại kinh ngạc: “Còn có quà à?”

“Cô là nhà thiết kế trang sức nên tôi không tính tặng trang sức. Đó là lĩnh vực sở trường của cô. Đây là hai chai nước hoa, hy vọng các cô thích…”

“Chỉ cần là nam thần tặng, bất kể là gì tôi đều thích hết.” Trần Diễm An đụng vào vai Diệp Giai Nhi: “Đúng không Giai Nhi?”

Diệp Giai Nhi cũng thấy hơi xấu hổ: “Mỗi lần ngài Hoắc qua đều tặng quà, mà lần nào chúng tôi cũng không chuẩn bị gì, thật sự rất xấu hổ.”

Hoắc Đình Phong khẽ cười: “Không sao. Các cô có thể làm chỗ dựa cho cô ấy vào lúc cô ấy khổ sở, những cảm ơn đó còn không bằng một phần nghìn những gì các cô đã dành cho cô ấy. Các cô không cần phải cảm thấy gánh nặng hay xấu hổ, bằng không sẽ chỉ khiến chúng ta càng thêm lúng túng. Quan hệ giữa chúng ta còn chưa đến mức căng thẳng như vậy…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.