Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 2197



CHƯƠNG 2197

Không có ba mẹ thì anh cả như ba, trong lòng anh kính trọng nhất là anh trai mình.

Thẩm Hoài Dương thấy anh gật đầu, mới nói tiếp: “Thời gian quyết định là hai giờ chiều ngày mai, ở quán cà phê.”

Diệp Giai Nhi ngẩng đầu lên: “Chỉ có hai lần này thôi, sau này sẽ không cần tham dự nữa, tùy em chọn người em muốn.”

“Cảm ơn chị dâu.” Thẩm Trạch Hy cười híp mắt.

Trước đây, lúc anh là học sinh của cô, anh căn bản không ngờ tới cô sẽ có ngày trở thành chị dâu của mình.

Mà Diệp Giai Nhi đang nghĩ, không ngờ mới nháy mắt mà Trạch Hy đã lớn như vậy.

Cô vẫn còn nhớ cảnh anh nằm ghé mặt trên bàn trong lớp, cười híp mắt nói giáo viên yểu điệu, học sinh tốt cầu…

Trong phòng, Thẩm Trạch Hy thở dài một tiếng, giơ tay tùy tiện kéo cà vạt trên cổ, trút hơi thở nặng nề trong lồng ngực ra.

Chuyện trong công ty đã xong, anh lại lên mạng xem thử, sau khi phát hiện không có vấn đề gì mới đi nghỉ.

Lúc anh chuẩn bị tới quán cà phê, Huyên Huyên nhảy nhót, vung vẩy đuôi ngựa dễ coi của mình: “Chú út, chú dẫn cháu đi cùng đi…”

Thẩm Trạch Hy còn cưng chiều Huyên Huyên hơn cả Diệp Giai Nhi và Thẩm Hoài Dương, rõ ràng là cầu gì được nấy.

Anh bế luôn Huyên Huyên vào trong lòng, đặt ở chỗ ghế phụ, thắt dây an toàn, khởi động xe và rời đi.

Quán cà phê.

Cô gái chờ đã lâu, ăn mặc rất gợi cảm, ưa nhìn, gặp Thẩm Trạch Hy thì lời nói biến thành hờn mát.

Thẩm Trạch Hy không thích nghe nhất là người phụ nữ nói chuyện với giọng điệu này, anh nhíu mày, ngồi xuống.

Anh còn chưa nói tiếng nào, Huyên Huyên ghé mặt lên bàn đã nói: “Dì, sao ngực dì nhỏ vậy?”

Người phụ nữ nghe vậy thì có hơi lúng túng.

Nhưng cô ta vẫn cố nhịn, nói với Huyên Huyên: “Cháu thật là đáng yêu!”

“Đúng vậy, bọn họ đều nói vậy. Chỉ là chú út cháu không thích phụ nữ ngực nhỏ, dì không đạt tiêu chuẩn.” Bé hút nước trái cây.

Sắc mặt người phụ nữ đã rất khó coi.

Thẩm Trạch Hy ôm Huyên Huyên vào lòng, không hề trách mắng, thản nhiên lại lịch sự nói với người phụ nữ: “Xin lỗi, con bé còn nhỏ, luôn thích ăn ngay nói thật.”

Người phụ nữ nghe được lời xin lỗi, vừa mỉm cười đã bị câu sau làm cho sắc mặt hoàn toàn thay đổi, cầm lấy túi và đứng phắt dậy.

“Có cần tôi tiện đường chở cô đi không?” Thẩm Trạch Hy hỏi.

“Không cần, tôi có xe.” Cho dù người đàn ông trông không tệ, gia thế cũng được, nhưng người ta căn bản không hề có ý gì với cô ta, lẽ nào cô ta không có mắt nhìn sao?

Huyên Huyên ghé mặt ở trên xe, nhìn loạn khắp nơi.

Thẩm Trạch Hy đang lái xe thì đột nhiên bị chặn lại. Anh ngẩng đầu nhìn lên. Oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại là cô cảnh sát kia!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.