Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 2279



CHƯƠNG 2279

Thẩm Trạch Hy nhún vai, không tranh cãi với cô nữa, ngáp một cái, anh đứng dậy vươn vai thoải mái: “Buồn ngủ quá, anh đi nghỉ ngơi đây, em ngủ tiếp đi…”

Khi nói lời này, vẻ mặt anh thờ ơ, không có biểu cảm gì, nhưng Hạ Nhiên luôn cảm thấy ý anh là cô hãy tiếp tục ngủ, tiếp tục mơ giấc mơ còn dang dở lúc trước đi!

Lạ thật, sao bỗng dưng cô lại mơ giấc mơ thế này chứ?

Theo lý mà nói, cô chưa đến độ tuổi phụ nữ như sói như hổ, lúc trước cũng chưa làm bao giờ, tối nay làm sao thế này?

Nghĩ như vậy, cô cũng thấy mất mặt, hơn nữa còn là cực kỳ cực kỳ mất mặt!

Thầm mắng vài tiếng trong lòng, cô lại nằm lại sofa, cọ mặt vào ghế, đúng là không còn mặt mũi mà gặp ai nữa!

Đến tận nửa đêm, Hạ Nhiên vẫn chưa thể ngủ, cô mở to mắt nhìn lên trần nhà, người ham ngủ như cô thế mà lại mất ngủ!

Thẩm Trạch Hy cũng không ngủ, anh vốn không thể nhắm mắt.

Chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu anh sẽ hiện lên dáng vẻ ngại ngùng của cô.

Chết tiệt!

Anh đứng dậy, bật đèn.

Ngay khoảnh khắc đèn bật sáng, cô nhanh chóng nhắm mắt lại theo phản xạ có điều kiện, nhưng tai vẫn cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Thẩm Trạch Hy đi vào phòng tắm, đã tháng mười rồi, sau khi tắm nước lạnh, nơi đang ngẩng cao đầu cuối cùng cũng có dấu hiệu hạ xuống, anh hơi cáu kính hất nước trên tóc, quấn khăn tắm.

Hạ Nhiên tức giận cau mày, thầm hừ lạnh trong lòng, bệnh sạch sẽ của người này nặng vậy à? Đã muộn thế này rồi còn đi tắm!

Không ngủ được thì cũng thôi, nhưng tinh lực lai rõ ràng đang dư thừa, một lần nữa căng cứng bất thường.

Thẩm Trạch Hy tức giận nghiến răng chẳng phải anh chưa từng chạm vào phụ nữ sao? Cứ ép anh phải nhịn lửa dục vào đêm nay như thế này à?

Sau khi chửi thầm một câu, anh kéo chăn đắp lên người, tay phải đưa vào trong chăn.

Trong bóng tối, đương nhiên Hạ Nhiên không nhìn thấy, nhưng dựa theo ánh trăng, cô vẫn có thể nhìn thấy chăn phập phồng lúc lên lúc xuống.

Anh đang làm gì vậy…

Cô chăm chú nhìn một hồi lâu, mũi bỗng hơi ngứa, cô không kìm được liên tiếp hắt hơi vài cái.

Bên này, Thẩm Trạch Hy thậm chí còn có thể cảm nhận được cơ thể mình càng lúc càng run lên, nhưng tiếng hắt hơi đột ngột lại khiến anh giật bắn mình!

Người anh run lên, sau đó sợ tới mức nơi đó lập tức mềm đi…

Anh thấp giọng chửi một tiếng rồi cứ thế nhịn, cực kỳ khó chịu!

Cả một đêm, hai người đều không ngủ được, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, sắc mặt ai cũng ảm đạm, còn có quầng thâm mắt, trông hơi tiều tuỵ.

Thẩm Trạch Hy bất lực đánh răng, Hạ Nhiên cũng chen vào, hai người không nói gì, đánh răng xong thì đi ăn sáng.

Mẹ Hạ Nhiên thấy vẻ mặt hai người như vậy thì tò mò nhíu mày: “Sao cả hai đứa đều ngủ không ngon vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.