Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 245: Chương 245





“Em không đi học đàng hoàng, đến sân bay làm gì?” Diệp Giai Nhi nói, liền dạy dỗ cậu.

Thẩm Trạch Hy cũng không lên tiếng, khóe môi vẫn cong lên nụ cười, đứng dậy, đứng trước mặt cô, hai tay đặt trên vai cô, cẩn thận đánh giá cô: “Để em nhìn xem.


Cô không hiểu: “Nhìn cái gì?”
“Nhìn xem lúc cô gấp gáp vì em sẽ có dáng vẻ thế nào…” Thẩm Trạch Hy trả lời nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú.

Gò má trắng nõn của cô vẫn như vậy, có lẽ vì gấp gáp, lúc này khẽ ửng hồng, chóp mũi còn có những giọt mồ hôi li ti, ánh mắt nôn nóng lại phẫn nộ.

Tình huống như vậy cô nên ngăn cản, trong lòng Diệp Giai Nhi rõ ràng, từ từ mở miệng: “Trạch Hy –”
Nhưng, không đợi cô nói xong, hai tay Thẩm Trạch Hy ấn vai cô, để cô ngồi xuống đối diện, sau đó mở miệng: “Để em nói trước.


Vứt lại câu này, cậu bèn đến quầy, đợi lúc quay lại, trong tay cầm một hộp bánh.


Thân thể thon dài ngồi xuống đối diện, Thẩm Trạch Hy miệng ngâm nga, mở hộp bánh gato.

Thoáng chốc, Diệp Giai Nhi liền sững sờ tại chỗ, có chút ngây ngốc nhìn bánh gato trước mắt.

Bánh gato không phải bánh kem, mà là bánh trái cây, trên bánh có một cái cây, bên dưới là cô mặc váy ngắn màu trắng, khuôn mặt giống như đúc, khóe miệng còn nở nụ cười xán lạn.

Nửa ngày sau, cô mới từ từ hồi thần, ánh mắt chuyển sang Thẩm Trạch Hy, nghi hoặc không hiểu: “Trạch Hy, đây là?”
“Bánh sinh nhật, sinh nhật chị không phải ngày 8 tháng 8 sao? Lúc đó em đã ở Mỹ rồi, không có cách nào chúc mừng sinh nhật chị, điều duy nhất có thể làm chính là chúc mừng chị trước.

” Khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Trạch Hy nở nụ cười: “Có giống chị không?”
Sự chú ý của Diệp Giai Nhi không ở trên chiếc bánh, mà rơi vào lời nói của cậu, sắc mặt nghiêm túc: “Em muốn đi Mỹ?”
Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy có chút bất đắc dĩ xoa trán: “Quả nhiên là cô giáo, trọng điểm chú ý không giống người thường.



“Tại sao muốn đi Mỹ?” Diệp Giai Nhi nhìn cậu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cậu, chỗ sưng đỏ kia cũng đã xẹp đi rồi.

“Đương nhiên là vì muốn đi.

” Thẩm Trạch Hy tránh nặng tìm nhẹ đáp.

“Tại sao muốn đi?” Diệp Giai Nhi tiếp tục truy hỏi: “Có phải vì chuyện hôm qua không?”
Đưa tay cắt bánh, cậu cắt hai miếng, mỗi người một miếng, lắc đầu: “Không phải.


Mặc dù trong lòng không thích Tô Tình, không chút hảo cảm với bà ta, nhưng mà, vì giữ lại Thẩm Trạch Hy, cô không để ý tâng bốc bà ta.

“Lúc đó bà ấy đang tức giận, nhất định là nhất thời bực bội nên nói ra lời nóng giận, em là con trai bà, nuôi từ nhỏ đến lớn, làm sao bà có thể thật sự không để em về nhà họ Thẩm?”
Thẩm Trạch Hy không nói chuyện, mà đưa tay thử một miếng bánh, khen ngợi: “Mùi vị quả nhiên không tệ!”
“Lời của chị em rốt cuộc có nghe không?” Diệp Giai Nhi có chút tức giận, vươn tay giành lấy chiếc nĩa trong tay cậu.

Ngẩng đầu, ánh mắt Thẩm Trạch Hy nhìn chăm chú vào cô, trên mặt mặc dù có sự non nớt của thiếu niên, nhưng nhiều hơn lại là nghiêm túc, chân thành.

“Em đã là người trưởng thành rồi, trong lòng đương nhiên rõ ràng mình đang làm gì, em không phải nhất thời kích động…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.