Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 249: Chương 249





“Này, oắt con, mày muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tao khuyên mày có thể cút bao xa thì cút bấy xa, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân không phải ai cũng có thể làm, chúng mày nói phải không?”
Mấy tên kia khinh thường cười lạnh ra tiếng: “Muốn làm anh hùng, cũng phải trả giá, đừng không tự lượng sức mình!”
“Cho mày một cơ hội cuối cùng, mau cút đi, nếu không, cuối cùng sẽ gây ra hậu quả gì, chúng tao cũng không thể đảm bảo!”
Nhưng mà, Thẩm Hoài Dương căn bản không để ý đến tiếng kêu hống hách của chúng, chân dài bước nhanh tới, không nói hai lời, giơ chân đá vào tên gần nhất.

Hắn ta không phòng bị, bị đá cho ngã nhào xuống đất, phần đầu đập mạnh lên tường, phát ra tiếng gào thét.

Mấy tên còn lại đương nhiên không thể trơ mắt nhìn đồng bọn bị bắt nạt, lập tức, bèn thả Diệp Giai Nhi ra, đứng dậy, tất cả đều nhào vào Thẩm Hoài Dương, miệng cũng không ngừng mắng nhiếc chửi rủa.

“Mày, có phải muốn chết không!”
“Các anh em, xông lên, đánh cho nó đứng cũng không đứng nỗi!”
Thẩm Hoài Dương vẫn luôn không lên tiếng, lạnh lùng lướt nhìn chúng, con ngươi thâm thúy u ám, mặt lạnh lùng.


Năm người cứ như vậy quấn vào nhau, dưới màn đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng đánh đấm và tiếng gào thét, nguyền rủa thi thoảng vang lên.

Diệp Giai Nhi tóc dài rối tung, sơ mi lộn xộn, thân thể run rẩy trong làn gió lạnh, cắn chặt răng, bàn tay có chút run rẩy lấy điện thoại trong túi ra, bấm gọi cảnh sát, lại không nói chuyện.

Tình huống lúc này căn bản chính là dữ nhiều lành ít, nếu để đám lưu manh đó biết cô báo cảnh sát, chỉ sợ sẽ chọc giận bọn chúng, đến lúc đó, hành động càng thêm điên cuồng.

Mà Thẩm Hoài Dương mặc dù mặt không biểu cảm, nhưng đốm lửa lập lòe trong mắt lại đã rõ ràng tiết lộ sự phẫn nộ của anh lúc này.

Bất kể là tay, hay là chân, động tác của anh vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa ác, mỗi cú đều nhắm vào chỗ chí mạng, không hề nương tay.

Bốn tên kia lại không phải đối thủ của anh, bị đánh cho mặt mày sưng vù xanh xanh đỏ đỏ, ôm lấy chỗ đau, gào thét, rên rĩ, đồng thời cũng tức giận, lấy con dao sáng choang chói mắt từ trong túi ra.

Chúng căn bản không hề có chiêu thức gì, chỉ vung loạn xạ, tùy ý.


Vừa phải quan tâm trước người, còn phải để ý phía sau, lúc vô ý, đầu dao sắc bén sượt lên cánh tay anh, máu tươi lập tức tràn ra, hành động chậm đi rõ ràng.

Thấy vậy, trái tim Diệp Giai Nhi nhảy lên tới cuống họng, trong lòng càng thêm căng thẳng, lo lắng nhìn anh.

Lại giây lát sau, cô lấy điện thoại ra, chỉnh ra tiếng báo cảnh sát, sau đó vứt điện thoại ra xa, tiện tay cầm gậy gỗ bên cạnh lên, run rẩy đánh mạnh vào một tên trong số đó.

Nghe thấy tiếng báo cảnh sát truyền tới, mấy tên lập tức hoảng loạn, đưa mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo rời đi.

Chính vào lúc chúng xoay người, thân thể thon dài của Thẩm Hoài Dương nhanh chóng bước về phía trước, đánh vào chỗ yếu hại của chúng, khiến chúng mềm oặt trên đất, không thể đứng dậy.

Lại giây lát sau, tiếng còi cảnh sát vang lên, đèn cảnh sát chớp nháy, xe dừng lại, đội cảnh sát bước xuống.

Đầu tiên đi tới trước mặt Thẩm Hoài Dương, chào hỏi: “Anh Thẩm.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.