Không ngờ lại ngay cả người đến ly hôn cũng nhiều như vậy.
Anh vẫn chưa tới nên cô đứng đó chờ đợi, 9 giờ 55, chiếc Land Rover quen thuộc xuất hiện trước mặt cô.
Trước đây cô luôn ngồi ở ghế phụ, hiện tại đổi thành Thẩm Hải Băng, tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Hải Băng, nhưng nhìn thoáng qua cô vẫn có thể nhận ra.
Nhưng họ có nhất thiết phải dính như sam như vậy không?
Ngay cả khi đến Cục Dân chính để làm thủ tục ly hôn, cả hai cũng phải đi cùng nhau!
Trái tim của Diệp Giai Nhi như bị đâm, đau đến thắt lại, đau đến tê tái, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Cánh cửa của chiếc Land Rover màu đen mở ra, Thẩm Hoài Dương mặc áo khoác đen bước xuống, Thẩm Hải Băng vẫn ngồi đó mà không xuống xe.
Anh dường như không nhìn thấy cô, anh bước thẳng đến chỗ cô, siết chặt tay cô, cô dùng hết sức bình sinh để giữ bình tĩnh và đi theo sau anh.
Đi vào qua cửa hông của Cục Dân chính, sau đó đi thẳng đến văn phòng làm việc, một nhân viên đã đợi sẵn ở đây, nhìn thấy Thẩm Hoài Dương, anh ta lập tức chào hỏi: “Anh Thẩm”.
Ừ nhẹ một tiếng, Thẩm Hoài Dương ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt thâm sâu như một cái hố không đáy, đôi mắt híp lại.
Bóp bóp lòng bàn tay đã nóng lên và hơi đau, Diệp Giai Nhi đưa đơn ly hôn ra, ngoài ra còn có giấy tờ.
Ánh mắt của anh không ngừng liếc qua cô, mỗi lần lướt qua lại càng ảm đạm và lạnh lùng hơn, nhưng anh vẫn không nói lời nào, thờ ơ mà châm chọc.
Phòng làm việc rất yên tĩnh, nhân viên làm việc rất hiệu quả nhanh nhẹn, không có một câu thừa thãi nào, Diệp Giai Nhi đứng ở nơi đó, mắt nhìn thẳng, không nhìn anh một cái, hai tay chỉ nắm chặt túi.
Một lúc sau, nhân viên đưa hai cuốn sổ tới, Giấy chứng nhận ly hôn, năm chữ ấy vừa rõ ràng lại vừa gai mắt…
Từ đầu đến cuối, rốt cuộc chuyện này đã kết thúc, mà anh và cô cũng chân chính ly hôn, từ nay về sau không còn quan hệ với nhau nữa.
Hóa ra, từ kết hôn đến ly hôn đơn giản đến nỗi không gì có thể đơn giản hơn được nữa.
Hoặc là có thể nói từ quan hệ vợ chồng đến người qua đường cũng chỉ là thời gian nhận giấy chứng nhận mà thôi.
Đưa tay nhận lấy giấy chứng nhận ly hôn, lúc đó Diệp Giai Nhi cảm thấy cánh mũi chua xót, chỉ là cô cố gắng đè nó xuống.
Lập tức quay người lại, đầu cũng không thèm quay về mà bước đi, một câu cũng không nói.
Thẩm Hoài Dương đứng yên tại chỗ, đôi mắt thâm trầm nheo lại rơi vào bóng lưng của cô, không đưa tay giữ lại.
Nhân viên đành phải nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Thẩm.
”
Mãi cho đến khi kêu ba bốn tiếng, anh mới có thể thu suy nghĩ của mình về, ánh mắt dừng lại một hồi lâu trên giấy chứng nhận ly hôn, cứ nhìn như thế, dường như là muốn nhìn thấu cả tờ giấy.
Nhân viên thật sự bị cái nhìn này làm cho hốt hoảng, không chắc chắn, càng không biết rốt cuộc trong lòng của anh Thẩm đang suy nghĩ cái gì.
Lúc bàn tay anh ta cầm giấy chứng nhận ly hôn bất giác run rẩy, Thẩm Hoài Dương mới cầm lấy giấy chứng nhận ly hôn rồi rời đi.
Rốt cuộc cũng đã có thể thở phào một hơi, nhân viên ngồi trên ghế sofa uống nước trà, bình ổn nhịp tim và cảm giác khẩn trương.