Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 414



CHƯƠNG 414


Cô không lo lắng Thẩm Hoài Dương sẽ làm gì với Huyên Huyên, nhưng lo Huyên Huyên không biết có khóc, có ngủ được không khi không nhìn thấy cô… Ngoài ra, từ nhỏ đến lớn, Huyên Huyên đêm nào cũng ngủ với cô, nhưng bây giờ cô đột nhiên thiếu đi thân thể nhỏ bé mềm mại kia, ngay cả thân tâm cũng trở nên trống rỗng, không thể ngủ ngon.


Nằm nghiêng, đôi mắt cô thỉnh thoảng lại rơi vào chiếc điện thoại đặt cạnh gối, nói không chừng, một lúc nào đó Huyên Huyên sẽ gọi đến, nên cô không thể đặt điện thoại quá xa.


Nhưng, cả đêm, điện thoại thậm chí còn chẳng đổ chuông, như vậy cũng tốt, ít nhất nói rõ, Huyên Huyên không có khóc quấy, cô cũng có thể an tâm.


Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Diệp Giai Nhi vội vàng đến sân bay, không ngừng nghỉ chút nào.


Trong căn hộ.


Thẩm Hoài Dương ngồi trước khung cửa sổ sát đất, thân ảnh thon dài vẫn mặc đồ ngủ, trong sự tuấn mỹ lãnh đạm có thêm chút tùy ý, hờ hững.


Trên chiếc giường lớn trong phòng, cơ thể nhỏ bé của Huyên Huyên nằm loạn xạ ở đó, qua một lúc lâu sau, cô bé bò dậy ngồi trên giường, hai bàn tay nhỏ bé dụi dụi đôi mắt chưa tỉnh, có chút mơ mơ màng màng, trong miệng còn mấp máy kêu mẹ mẹ.


Hồi lâu vẫn không nhận được phản hồi, cô bé mới đặt hai bàn tay đang dụi mắt xuống, khi nhìn thấy căn phòng và bố trí xa lạ, lập tức nhảy xuống giường, cũng chả mang dép, trực tiếp chạy ra ngoài.


Nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, Thẩm Hoài Dương ngước mắt lên, nhìn thấy Huyên Huyên chân trần chạy tới, thấy vậy, đôi mày tuấn tú nhíu lại: “Giày đâu?”


Đôi lông mày nhỏ của Huyên Huyên cũng nhăn lại, thần thái giống hệt như anh: “Mẹ đâu?”


“Đi mang giày vào …” Không trả lời cô bé, Thẩm Hoài Dương trầm giọng nói.


“Mẹ đâu? Cháu muốn mẹ!” Huyên Huyên không đi giày, chỉ kêu gào đòi mẹ.


Ánh mắt rời khỏi cái thân thể nhỏ bé mềm mại nhưng không nghe lời này, Thẩm Hoài Dương có chút bất lực với cô bé, sau đó, tầm mắt của anh đặt sang một bên khác, cử động khóe môi: “Thím Lý.”


Nghe vậy, thím Lý đang bận rộn trong phòng nhanh chóng đi ra, nhìn thấy chân Huyên Huyên liền vội xoay người, lấy giày từ trong phòng ra, nhẹ giọng dỗ dành: “Cô chủ nhỏ, chúng ta mang giày trước đi nha.”


Thím Lý tối hôm qua được đặc biệt điều tới, mục đích là để chăm sóc Huyên Huyên.


Trong lúc nói, thím Lý bế Huyên Huyên ngồi trên ghế sofa, sau đó, bà ta ngồi xổm trước mặt Huyên Huyên, khom người, mang giày cho Huyên Huyên.


Tuy nhiên, Huyên Huyên rõ ràng là không muốn hợp tác, hai chân của cô bé cứ đá loạn xạ, mẹ, bé chỉ cần mẹ thôi!


Thím Lý mới xỏ giày vào chân, cô bé đã đá chân, liền khiến cho chiếc giày mới xỏ vào chân mình bị văng ra xa xa.


Thấy vậy, thím Lý đành phải đi nhặt lại, sau đó lại nhẹ giọng dỗ dành: “Cô chủ nhỏ ngoan, chúng ta mang giày trước đã, có được không?”


Không nói lời nào, Huyên Huyên ngậm chặt miệng, cái chân nhỏ lại dùng sức, lại hất chiếc giày ra xa, mãi không chịu nghe lời, bé cứ đá chân loạn xạ như vậy.


Hết cách, thím Lý cứ đi nhặt đi nhặt lại như vậy đó.


Nhìn chằm chằm vào cô bé đang giở thói nhõng nhẽo, ánh mắt Thẩm Hoài Dương từ sự dịu dàng ban đầu, dần dần chuyển thành sự thâm trầm, ngay cả giọng nói thốt ra từ đôi môi mỏng cũng trở nên lạnh lùng và trầm thấp: “Con thử đá giày cho ba xem….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.