Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 430



CHƯƠNG 430


Huyên Huyên hơi khó chịu khi điện thoại bị cướp đi, nhưng nhìn thấy chiếc xe đậu trước mắt, cô bé không dám thể hiện ra ngoài.


Sắp xuất phát rồi, nhỡ đâu làm ông chú xấu xa này tức giận thì biết làm sao? Đã hai ngày rồi cô bé không được nhìn thấy mẹ, thật sự nhớ mẹ quá.


Chiếc xe màu đen lái đi trên đường đầy chắc chắn, một lát sau đã tới bên ngoài cửa hàng McDonald ở đường Giang Nam.


Huyên Huyên bò ra trên cửa sổ, cái mông nhỏ vểnh lên, nhìn ra bên ngoài qua lớp cửa kính, tìm kiếm hình bóng của mẹ.


Hình như lại nghĩ tới chuyện gì đó, cô bé quay người lại, nhìn Thẩm Hoài Dương: “Chú không đi làm sao?”


Thẩm Hoài Dương nhướn mày, ánh mắt ung dung nhìn về phía Huyên Huyên, chờ đợi con bé nói tiếp.


“Không sao đâu ạ, chú có thể đi làm, cháu ở đây đợi mẹ là được rồi.” Giọng nói Huyên Huyên non nớt, ngây thơ, trong lòng chỉ thầm hi vọng ông chú xấu xa này nhanh chóng rời khỏi đây.


Hừ, Thẩm Hoài Dương cong môi, liếc nhìn bóng người bé nhỏ đó: “Hôm nay ba không đi làm, sẽ đi cùng hai người…”


Chút tâm tư đó của con bé thể hiện rõ hết trên mặt, đôi mắt sáng ngời càng hiện rõ mấy chữ: Mau đi đi!


Không đi làm sao, trong lòng Huyên Huyên khổ não, cô bé còn muốn mách mẹ, nói xấu ông chú xấu xa này, nếu như đồ xấu xa này không đi biết phải làm thế nào?


“Chú, hôm nay bạn của chú không tìm chú đi chơi ạ?”


“Không tới tìm…”


“Vậy chú không còn việc khác để làm sao?”


“Không có…”


“Chú cứ nhất định phải đi theo mẹ con cháu sao?”


“Ừm…”


“Chú, cháu và mẹ cháu là con gái, chú là đàn ông, như vậy không tiện đâu.”


“Không sao…”


“Vâng!” Cái đầu nhỏ của Huyên Huyên cúi xuống bất lực, chán nản không hỏi nữa.


Khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Hoài Dương không kìm được mà đen đi mấy phần, con bé muốn anh đi vậy sao, không muốn anh đi cùng sao?


Tự nhiên hai mắt Huyên Huyên sáng rỡ, tâm trạng ủ rũ lập tức bay biến, hai tay vui mừng đập vào cửa sổ, gọi khẽ: “Mẹ! Mẹ ơi! Con ở đây! Ở đây!”


Đương nhiên là Diệp Giai Nhi cũng đã nhìn thấy, cô đi nhanh qua đoạn đường cho người đi bộ. Còn Huyên Huyên nhảy từ trên xe xuống, lao thẳng vào lòng cô.


Mới chỉ hai ngày không gặp mà Diệp Giai Nhi cảm thấy như đã hai năm không gặp, cô ôm chặt cơ thể mềm mại của con bé, tự nhiên cảm thấy trái tim trống rỗng của mình được lấp đầy.


“Nào, để mẹ ngắm Huyên Huyên một lượt nào.” Cô không ngăn được sự nghẹn ngào, cúi xuống sờ mặt Huyên Huyên.


Huyên Huyên ngoan ngoãn để cho mẹ nhìn, một lát sau Diệp Giai Nhi mới đứng lên, nắm bàn tay nhỏ của con bé: “Ai đưa Huyên Huyên tới đây vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.