Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 435



CHƯƠNG 435


Từ nãy tới giờ Huyên Huyên đã không kìm được phấn khích, cơ thể nhỏ bé không ngừng nhoài ra bên ngoài, đòi xuống đất.


Diệp Giai Nhi cúi người, đặt Huyên Huyên xuống đất, nhìn bảng quảng cáo, vé vào cửa của người trưởng thành là 60.000, còn vé của trẻ em là một nửa giá.


Nếu ăn nho thì sẽ tính thêm tiền, còn nếu đem nho đi thì sẽ tính theo cân, loại nhỏ là 36.000/kg, còn loại to và chùm là 72.000/ kg.


Giá cả cũng khá hợp lý, hơn nữa nho ở đây vừa tươi, vừa có thể giúp trẻ con cảm nhận được niềm vui của lao động, một công đôi việc, đúng là không tồi.


Huyên Huyên đã chạy tới, lấy chiếc giỏ nhỏ màu hồng từ tay của Thẩm Hoài Dương, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt chưa từng vụt tắt: “Chú tuyệt quá!”


Nghe vậy, vẻ mặt u ám từ nãy tới giờ của Thẩm Hoài Dương mới khá hơn một chút, anh đi tới, đưa một cái nhỏ cho Diệp Giai Nhi.


Cô không nhìn anh, ánh mắt nhìn sang bên cạnh nhưng vẫn nhận lấy chiếc giỏ.


Mắt nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt phượng hẹp dài dần dần nheo lại.


Nhưng mà Huyên Huyên mới không thèm quan tâm đến những cơn sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai người, giống như là một con diều bay theo gió, vội vàng chạy về phía giàn nho, giọng nói thích thú của trẻ con bay bổng trong gió: “Cô gái hái nho mang theo một cái rổ nhỏ, giữa trưa mặc một chiếc váy nhỏ đi khắp cả vườn hoa, cô gái hái nho nhiều nhất, nhiều đếm không xuể, như những ngôi sao.”


Sau khi nghe thấy bài hát chế lại của bé, tâm trạng buồn bực một hồi lâu của Diệp Giai Nhi trong nháy mắt được quét sạch sành sanh, bất giác cười ra tiếng. Quả nhiên là một đứa trẻ nghịch ngợm, quả vui vẻ.


Gương mặt trắng nõn dịu dàng, khóe miệng mang theo một độ cong nhạt, chỉ là hơi cong lên một chút mà đã trêu chọc trái tim Thẩm Hoài Dương rồi.


Đương nhiên là Diệp Giai Nhi có thể cảm nhận được ánh mắt đó đang nhìn mình, nhưng mà vẫn không để ý như cũ, hoàn toàn coi anh như là không khí, đuổi theo Huyên Huyên.


Lúc nãy bé vẫn mang một mặt hưng phấn, nhưng mà lúc đứng trước giữa giàn nho lại giống như là quả héo, ỉu xìu.


Cái miệng nhỏ vểnh lên, chân nhón cao, vươn cái tay ngắn nhỏ nhắn ra, một mặt ấm ức: “Mẹ ơi, con với không tới.”


Diệp Giai Nhi buồn cười đưa tay ôm cô bé vào trong ngực, bé lập tức vui vẻ ra mặt, bàn tay trắng nõn hái một chùm nho xuống.


Trên đỉnh đầu là chùm nho xanh nho tím có đủ, hai mẹ con cứ đứng phía dưới giàn nho, nụ cười trong trẻo ấm áp.


Lửa giận trong lòng Thẩm Hoài Dương dần dần tiêu tán, bị một loại cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái, dễ chịu lại có chút thỏa mãn lấp đầy.


Tỉnh thoảng cầm lấy một chùm nho đưa cho Diệp Giai Nhi, sau đó lại ngoan ngoãn hôn hai cái lên trên mặt Diệp Giai Nhi, điềm nhiên hỏi: “Mẹ ơi, để con hát cho mẹ thêm một bài nữa nha.”


“Bài hát lúc nãy đã nghe qua rồi, có thể đổi một bài khác được không?”


“Đương nhiên là được rồi.” Cô bé bẹp cái miệng nhỏ, giọng nói non nớt lại vang lên lần nữa: “Tìm nhau tìm nhau tìm nhau, tìm được một chùm nho lớn, nói lời chào, nắm chắc cái tay, lại thêm một chùm nho lớn.”


Diệp Giai Nhi nhịn không được mà ho nhẹ, giật giật tán thưởng: “Huyên Huyên giỏi quá, hát hay quá đi.”


Đôi mắt cười cong cong, Huyên Huyên lại giơ bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của mình lên hái nho.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.