Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 610



CHƯƠNG 610

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương thản nhiên cúi lên, hai mắt trầm tĩnh: “Một tiếng sau, con sẽ tới bệnh viện đón con bé.”

Thẩm Thiên Canh gật đầu, nói Tô Tình đi lấy chút kẹo và đồ ăn vặt tới, nghĩ cách chơi vơi Huyên Huyên, để quan hệ giữa họ thân thiết hơn.

Dù sao cũng là trẻ con, mới đầu còn hơi sợ người lạ, nửa tiếng sau thì lại đùa vui tung tăng, hoạt bát ngọt ngào kêu ông nội.

Thẩm Thiên Canh nhưng không có ghét Huyên Huyên như Tô Tình, nhìn gương mặt bé nhỏ sáng lạn hoạt bát kia, trong lòng cũng có vài phần yêu thương, bế cô bé ngồi lên đùi.

Thẩm Hoài Dương ngồi trên sô pha không có rời đi, bưng cà phê trên tay, nhìn nụ cười trên môi Huyên Huyên, lông mày vốn nhăn lại cũng giãn ra.

Sau khi tạm biệt Tô Tình, Thẩm Thiên Canh, anh ôm lấy Huyên Huyên nói vài câu, rồi mới rời khỏi nhà họ Thẩm.

Chung cư.

Diệp Giai Nhi đang dọn dẹp phòng, chung cư của anh có người quét dọn theo giờ, cho nên rất sạch sẽ.

Vô tình ánh mắt cô dừng lại ở một chiếc hộp nhung đỏ trên tủ, cô tò mò cầm lấy, mở ra, bên trong cất một chiếc nhẫn kim cương.

Vẫn là chiếc nhẫn kim cương kia, chiếc mà anh tặng cho cô, chẳng qua cô không nhận, không ngờ, anh thế mà còn giữ nó.

“Nhìn cái gì mà mất hồn như vậy?” Vứt đại áo khoác lên sofa, nhìn dáng người đang đưa lưng về phía mình, anh nói.

Giọng nói bất ngờ vang lên dọa Diệp Giai Nhi sợ hết hồn, tim đập thình thịch, nhẫn kim cương rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Nhẫn lăn nhiều vòng trên sàn, chân Thẩm Hoài Dương di chuyển, mũi giày nhẹ nhàng chặn nhẫn kim cương lại, nhẫn ngừng lăn, anh cúi người, ngón tay kẹp lấy nhẫn lên, nhìn cô chằm chằm, nhếch môi lên: “Tái máy mở đồ của anh, hả?”

Hai má Diệp Giai Nhi ửng đỏ, hơi xấu hổ, nhưng lại hừ một tiếng, không chịu thừa nhận: “Em đâu có tái máy mở đồ của anh, chỉ là đang giúp anh sắp xếp đồ mà thôi.”

Thẩm Hoài Dương nhướng mày, nghiêm túc nói: “Thế không biết sao lại lấy nhẫn kim cương ra?”

Cô cau mày, liếc anh một cái, hừ nhẹ: “Cất lại như cũ cho anh là được chứ gì? Sao phải tra hỏi như cảnh sát thế chứ?”

Nói xong, cô giơ tay ra, muốn đoạt nhẫn kim cương lại, bước về phía trước, anh giữ cằm cô: “Chiếc nhẫn kim cương này lúc trước mua cho ai, muốn đeo lên tay ai, rồi lại là ai chính tay tháo nó ra, anh thấy em quên sạch hết rồi! Chỉ hỏi em có hai câu em đã dỗi rồi, em đúng là không có lương tâm mà!”

Liếm cánh môi hơi khô, Diệp Giai Nhi im lặng.

“Nghe nói việc kết hôn lúc trước của em với Điền Quốc Gia, là em cầu hôn trước?”Tay Thẩm Hoài Dương nhàn nhã đùa bỡn tóc cô.

“Biết hết rồi còn hỏi.”

Nghe vậy, bàn tay Thẩm Hoài Dương đang giữ lấy cằm cô giữ chặt hơn, tức giận hừ lạnh: “Bản thân là nữ giới, hơn nữa còn là giáo viên, lẽ nào em không biết rụt rè? Vậy mà cầu hôn đàn ông, công ăn học mấy năm nay của em đi đâu mất rồi, hả?”

Diệp Giai Nhi không nói gì, chỉ thiếu trợn mắt: “Xin dạy cho, hai thứ này có liên quan gì tới nhau?”

“Nếu không có gì liên quan, vậy cầu hôn lần nữa đi, đến a.” Anh nhướng mày, môi nhếch lên, nhìn cô chờ đợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.