Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 747



CHƯƠNG 747

Viện trưởng vội vàng gật đầu, sau đó Thẩm Hoài Dương chuẩn bị rời đi, nhưng ngón tay trắng bệch của cô gái kia lại cẩn thận nắm lấy tay áo anh, khuôn mặt tái nhợt đầy nước mắt.

Cuối cùng, Thẩm Hoài Dương phải đưa cô gái về chung cư, chuyện này anh phải chịu một nửa trách nhiệm và nghĩa vụ, đây là trách nhiệm mà anh phải gánh lấy!

Sáng sớm hôm sau.

Thẩm Hoài Dương đến bệnh viện, Trác Y Đình cũng đi theo, đôi mắt lướt qua bộ quần áo rách và cũ đang mặc trên người cô, anh cau mày.

Cô gái cúi đầu, cúi đầu rất thấp.

Lái chiếc Bentley màu đen, anh đưa cô bé đi đến trung tâm thương mại, bảo nhân viên lấy mấy bộ quần áo.

Nhân viên bán hàng lấy qua, cô bé không có ý định thay, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào anh, sợ anh sẽ đi, Thẩm Hoài Dương ngồi trên sofa, khẽ gật đầu: “Đi đi.”

Lúc này, cô gái mới đi vào phòng thay quần áo, thay quần áo xong, nhân viên bán hàng cầm hóa đơn đến, Thẩm Hoài Dương nhẹ nhàng ký tên của mình lên.

Cô gái đi sát bên cạnh Thẩm Hoài Dương, sợ chỉ cần không cẩn thận sẽ bị lạc mất, anh nhận ra được, cố ý đi chậm, phối hợp với bước chân của cô gái: “Có muốn ăn sáng không?”

“Tôi lo lắng cho em trai.” Giọng nói của cô gái rất ấp úng, dần dần có chút không còn sợ anh nữa: “Anh thật tốt.”

Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương khẽ nhếch lên, không nói gì, đường nét trên khuôn mặt vẫn lạnh lùng và cứng rắn, cô gái không sợ, nghiêng mặt qua đánh giá anh.

“Viện trưởng nói bệnh tim của Thần Thần không thể chữa khỏi được, tôi biết bà ta không muốn chữa bệnh cho Thần Thần, tôi có thể tự kiếm tiền chữa bệnh cho Thần Thần, buổi tối tôi với Thần Thần lén lút chạy ra khỏi cô nhi viện, gặp phải một đám đàn ông uống say, bọn họ muốn bắt tôi, Thần Thần che giấu cho tôi, thằng bé muốn dụ đám người kia rời đi, nên mới xông ra ngoài…”

Cô gái nói rất chậm, tay ôm chặt lấy chiếc hộp vào trong lòng, cô không sợ anh, anh rất tốt, mua quần áo cho cô.

Bình tĩnh lắng nghe, Thẩm Hoài Dương gật đầu, đồng thời cũng bày tỏ anh đang lắng nghe.

Đi nhanh hơn, cô gái đứng bên cạnh anh: “Thần Thần sẽ tỉnh lại, có đúng không?”

“Ừ…” Đôi môi mỏng của anh phát ra âm thanh: “Biết có cô đợi, thằng bé sẽ tỉnh lại…”

Khóe miệng cô gái cong nên, nở một nụ cười, cô cũng nghĩ như vậy, Thần Thần không nỡ để cô khó chịu, nên sẽ tỉnh lại.

Lúc đi đến thang máy, họ vô tình đụng phải Diệp Giai Nhi và Trần Diễm An, rõ ràng hai người cũng đến mua quần áo.

Một ngày không gặp, dường như đã trôi qua rất lâu rồi, biết mình không nên nhìn anh, nhưng vẫn không kiềm chế được mà muốn nhìn anh.

Thực ra xung quanh, ngoại trừ cô, còn có rất nhiều người đang nhìn anh, bộ vest màu đen, phối hợp với sơ mi trắng đơn giản, chiếc cà vạt màu xanh da trời đậm, lịch lãm, tôn quý, từ trước đến nay luôn làm tâm điểm trong mắt của phụ nữ.

Anh cũng nhìn thấy cô, nhưng ánh mắt chỉ lướt qua, kiêu ngạo mà xa cách, giống như người xa lạ.

Trong lòng rất phức tạp, cảm giác nào cũng có, nhiều nhất lại là sự đau đớn, cuối cùng vẫn thành người qua đường, người qua đường lướt qua nhau.

Cô gái vội vàng đuổi theo, không cẩn thận bị trẹo chân, nghe thấy có tiếng động, Thẩm Hoài Dương quay người lại, dùng cánh tay khỏe mạnh bế ngang cô gái lên: “Đau không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.