Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 900



CHƯƠNG 900

“Nếu ông cụ Trần về hưu thì số cổ phần đó đương nhiên sẽ được chuyển sang cho cậu chủ, mà tháng sau ông cụ Trần sẽ về hưu.”

“Nhưng lúc này hai người đã ly hôn nên cô chủ chỉ có thể nhận được 3%, tin tức ông cụ Trần nghỉ hưu chỉ lưu truyền nội bộ, cô chủ đương nhiên không thể biết được.”

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, 3% cổ phần của Trần Thị cũng không phải là nhỏ, đủ để cô ăn ngon mặc đẹp.

“Tôi biết rồi.” Thân Nhã gật đầu, hỏi: “Ký ở đâu?”

Nếu không có số cổ phần này thì cô chỉ là người không một xu dính túi, cũng không biết sẽ sống tiếp thế nào.

Hiện thực không phải là truyện cổ tích, trong truyện cổ tích, bạn có thể vứt bỏ tấm séc rồi ngạo nghễ rời đi, nhưng thực tế lại là, nếu không có thứ này thì sẽ rất khó khăn, nhất là đối với bản thân cô bây giờ, đối với cái xã hội ham muốn vật chất này, cô không phải là một người có đức tính cao cả, cô chỉ là một người bình thường mà thôi.

“Ở đây.” Luật sư chỉ vào chỗ ký tên.

Thân Nhã cụp mắt cầm bút lên, cánh tay bỗng dừng lại vài giây, bàn tay và trái tim của cô đang bị tê liệt, cô nhắm mắt hạ quyết tâm rồi ký tên.

Trần Vu Nhất cầm lấy bút của luật sư, ánh mắt khẽ chuyển động, anh ta cũng ký tên mình vào đó.

“Hai giờ chiều mai, chúng ta sẽ gặp nhau ở cổng ủy ban nhân dân, lát nữa tôi sẽ về thu dọn đồ đạc.”

“Tùy…” Trần Vu Nhất khạc ra hai chữ, đôi mắt đào hoa hơi xếch lên cuối cùng cũng nhìn sâu vào người phụ nữ đã ở bên cạnh anh ta bảy năm, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.

Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đến hồi kết, trong cuộc hôn nhân này chắc chắn cô là người bị tổn thương nhiều nhất.

Cô mất đi bảy năm thanh xuân, cô cũng mất đi đứa con trong bụng, cuối cùng vẫn chỉ cô đơn một mình.

Buổi chiều cô trở về căn hộ, Trần Vu Nhất không có ở đây, quản gia đang thu dọn đồ đạc, thấy cô bước vào liền vui vẻ hỏi cô buổi tối muốn ăn gì.

Thân Nhã lắc đầu quay về phòng ngủ thu dọn đồ đạc, cất vào vali.

Rèm cửa, ga trải giường, bộ đồ ăn, mọi thứ từ lớn đến nhỏ đều do một tay cô chọn, tình cảm quá sâu đậm, sao có thể không luyến tiếc được?

Nước mắt lăn dài, cô lấy hai tay bịt chặt miệng để không phát ra tiếng động, sau đó ném tấm ảnh cưới vào sọt rác.

Một miếng vỏ hoa quả phủ lên chiếc váy cưới màu trắng của cô, trông thật bẩn thỉu, nó giống như một vết đen trong cuộc hôn nhân của cô vậy.

Cô vừa luyến tiếc vừa đau khổ, giống như bị mũi dao đâm nhẹ thôi nhưng không thể không vứt nó.

Cuộc hôn nhân giữa cô và anh ta từ lúc bắt đầu đã rất rầm rộ, không ai ở thành phố S mà không biết cô leo cao gả cho Trần Vu Nhất.

Nhưng mà, cuộc hôn nhân của cô và anh ta lại kết thúc trong yên lặng…

Đây là những thứ cô đã mất, mãi mãi không bao giờ quay trở lại.

Hôn nhân, tình yêu, chồng con của cô bỗng chốc đều tan thành mây khói.

Cuối cùng, cô mang theo luyến tiếc nhìn phòng ngủ lần cuối rồi cầm vali bước ra ngoài, cho dù luyến tiếc thì cũng phải cắt đứt.

Quản gia lau tay vào tạp dề, khẽ thở dài nói: “Cô chủ.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.