Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 994



Chương 994

Thân Nhã cũng cười, mỗi câu anh nói cô đều cảm thấy có lý.

Lâm Nam Kiều chốc chốc lại đưa mắt nhìn sang, Trần Vu Nhất thỉnh thoảng cũng liếc mắt qua đó, nhưng chung quy lại, họ vẫn chưa nhìn chính diện hai người kia một lần nào.

Trong bữa tiệc, ai nấy đều có vẻ bận rộn, chỉ có Hoắc Đình Phong và Thân Nhã là rảnh rỗi, ngồi trò chuyện ở một góc.

Thân Nhã muốn vào phòng vệ sinh nên rời đi. Cô hỏi nhân viên phục vụ phòng vệ sinh ở đâu.

Lúc từ phòng vệ sinh đi ra, cô vô tình bắt gặp Trần Vu Nhất đang đứng cách đó không xa. Vẻ mặt cô điềm tĩnh, rửa tay xong, đang  định bước qua.

Nhưng Trần Vu Nhất đã chắn trước mặt cô, ngăn không cho cô đi. Thân Nhã không ngẩng đầu, chỉ thờ ơ nhìn đôi giày cao gót dưới đất: “Tránh ra!”

Trần Vu Nhất không tránh, đôi mắt đào hoa dừng trên người cô, chợt nhìn thấy vết hôn hiện rõ trên cần cổ trắng nõn.

Anh ta sa sầm mặt, bàn tay cuộn lại thành nắm đấm, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, đầy vẻ khắt khe: “Cô không có lòng tự trọng đến vậy sao?”

Thân Nhã không muốn nói chuyện với anh ta, lần nữa lạnh nhạt cất lời: “Chó ngoan không cản đường!”

“Chỉ một thời gian không gặp mà tính cách của cô lại càng ương bướng cứng đầu. Bây giờ còn được người khác bao nuôi. Nhìn dấu vết trên cổ cô mà xem, không cảm thấy xấu hổ à?”

Trần Vu Nhất nhìn thẳng vào cô mà nói, trong lòng như ngọn lửa đang thiêu đốt. Vì muốn có một cuộc sống sung sướng mà lên giường với người đàn ông khác ư!

“Cô có biết mỗi lần nói chuyện với cô tôi đều cảm thấy ghê tởm không, thế nên đừng nói gì với tôi, tôi thấy cô thật dơ bẩn!”

Trước những lời của anh ta, Thân Nhã chỉ cảm thấy cực kỳ mỉa mai, buồn cười. Hai tay cô khoanh trước ngực, vẫn ung dung nhìn Trần Vu Nhất, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, không hề có hơi ấm: “Giữa chúng ta không có gì để nói cả, còn nữa, bất kể tôi có như thế nào cũng là chuyện của tôi, anh không có quyền ở đây phê phán.”

Tình cảm suốt bảy năm trời, khoảng thời gian cô mang thai anh ta lại ngoại tình với Lâm Nam Kiều, còn cả chuyến du lịch trăng mật kia nữa, vậy mà dám nói cô không biết xấu hổ, ha ha…

“Cô không có tiền, tôi có thể cho cô. Tốt nhất cô nên chấm dứt trò dơ bẩn của mình đi.” Trần Vu Nhất lại nói.

Quả thật cô ta đã trở nên xinh đẹp hơn trước gấp nhiều lần, thậm chí các cô gái có mặt ở đó đều không thu hút bằng cô ta.

Nhưng sự xinh đẹp này là nhờ vào mấy trò dơ bẩn, cô ta không cảm thấy hèn hạ hay sao?

Trước kia cô ta không phải là người phụ nữ như vậy.

Thân Nhã không thèm đếm xỉa đến anh ta, lấy điện thoại ra bấm số, giọng nói nhỏ nhẹ: “Anh yêu à, em đang ở phòng vệ sinh, gặp phải chút phiền phức, anh tới đây đón em có được không?”

Bảy năm, ở bên nhau ngần ấy thời gian, anh ta không hiểu cô nhưng cô lại rất hiểu con người anh ta.

Anh ta không hề hiểu cô một chút nào, nếu không vừa rồi sẽ không nói ra những lời như vậy. Lẽ ra cô nên tức giận, nhưng tức giận rồi lại cãi nhau với anh ta, cô cảm thấy không đáng.

Tình yêu đã chết, lòng đã nguội lạnh, ngay cả hận cũng không còn, cô cảm thấy rất mệt khi phải nói chuyện với anh ta, nếu như có thể, cô không muốn nói với anh ta thêm một câu nào nữa.

Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ cãi nhau với anh ta một trận ra hồn, nhưng bây giờ cô tuyệt đối sẽ không làm vậy.

“Thân Nhã!” Trần Vu Nhất gằn giọng.

Cô làm như không nghe thấy, cố gắng nắm chặt điện thoại, chỉ một lát đã có tiếng bước chân vang lên, dáng người cao lớn của Hoắc Đình Phong đi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.