Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 997



Chương 997

“Vậy thì cứ nghe anh, hít thở thật sâu, nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân, lắng nghe âm nhạc du dương bên tai, sau đó tùy ý di chuyển, anh sẽ phối hợp với nhịp chân của em…” Giọng Hoắc Đình Phong rất nhẹ, rất nhỏ, hệt như đang thôi miên.

Làm theo lời anh, hít thở thật sâu, nhắm mắt lại, di chuyển cơ thể theo ý mình muốn.

“Cảm giác thế nào?” Hoắc Đình Phong cất tiếng, đặt tay lên vai cô.

Nghĩ nghĩ một lát, sau đó Thân Nhã thành thật: “Cảm thấy hơi mệt và buồn ngủ, mà phần lớn là cảm thấy mơ màng buồn ngủ.”

Câu trả lời nằm ngoài dự đoán, yết hầu Hoác Đình Phong lên xuống, tiếng cười trầm thấp phát ra từ trong cổ họng, anh khẽ lắc đầu, nét mặt có vẻ bất lực.

“Anh đang cười nhạo em à? Em nói thật đấy, không đùa đâu.” Cô cũng cảm thấy mình nhạt nhẽo, vào thời điểm lãng mạn thế này mà lại nghĩ đến việc đi ngủ.

“Không hề. Anh nói rồi, anh thích sự chân thật của em. Vậy thì cứ duy trì vẻ mơ màng buồn ngủ của em đi rồi khiêu vũ cùng anh…” Tròng mắt anh sâu thẳm, giọng nói êm tai.

Khóe miệng Thân Nhã cong cong, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười xán lạn mê người, cô khẽ gật đầu.

Trần Vu Nhất không khiêu vũ, Lâm Nam Kiều ngồi cùng anh ta trên ghế sô pha, chốc chốc lại đưa mắt liếc nhìn Thân Nhã trên sàn nhảy rồi cau mày.

Kết thúc một bản nhạc, Thân Nhã và Hoắc Đình Phong trở về chỗ cũ, có người lại đến mời cô nhảy nhưng cô lịch sự từ chối.

Hoắc Đình Phong ở bên tiếp lời cô: “Xin lỗi, cô ấy có bạn trai rồi, hơn nữa tối nay sẽ là bạn nhảy duy nhất của cô ấy và luôn ngồi cạnh cô ấy. Phải rồi, lẽ ra hôm nay không nên để em ăn vận xinh đẹp rạng ngời như vậy, mới có một lát mà có thêm bao nhiêu tình địch luôn rồi.”

Người đàn ông tới mời nhảy tự biết thân biết phận, mỉm cười nói xin lỗi rồi rời đi.

Gò má Thân Nhã đỏ ửng, hơi thẹn thùng trước những lời thẳng thắn của anh.

Trần Vu Nhất nghe thấy rõ ràng, trong lồng ngực bùng lên ngọn lửa, ánh mắt chầm chậm lướt qua Thân Nhã, sau đó dẫn Lâm Nam Kiều vào sàn nhảy. Trần Vu Nhất biết khiêu vũ, Lâm Nam Kiều cũng vậy, đôi trai tài gái sắc, hai người phối hợp hoàn hảo, không thể chê vào đâu được.

Thân Nhã chỉ liếc nhìn qua một chút rồi thôi, tiếp tục uống rượu vang, không nhìn họ thêm lần nào nữa.

Mặc kệ hai người họ có xứng đôi đến đâu, hoàn hảo đến đâu, đó cũng là chuyện của họ, không liên  quan đến cô. Cô sẽ không ghen tị, càng không ngưỡng mộ.

Đôi mắt của Hoắc Đình Phong nhìn cô chằm chằm, lúc thì bình thản lúc lại thâm sâu.

Bữa tiệc đến hồi kết thúc, vũ khúc dừng lại, cả hồi trường trở về vẻ yên tĩnh. Trương Đức Hải đứng trên bục, nói: “Hôm nay là bữa tiệc mang tính thương mại, về việc doanh nghiệp làm thế nào để tồn tại lâu dài, tôi hy vọng một trong những nhà doanh nghiệp thành công nhất có thể phát biểu đôi câu, đưa ra cho chúng ta một gợi ý.”

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Trần Vu Nhất, tổng giám đốc tập đoàn tài chính Thẩm Thị không đến, người thành công nhất ở đây chính là Trần Vu Nhất.

Để ý thấy những ánh mắt kia, Trương Đức Hải mỉm cười mời Trần Vu Nhất lên bục. Lâm Nam Kiều đứng bên cạnh anh ta, được vô số ánh mắt chú ý, cảm thấy rất tự hào và kiêu ngạo.

Trần Vu Nhất đi lên, anh ta phát biểu khoảng chừng hai mươi phút.

“Anh Hoắc, anh cũng lên phát biểu vài câu nhé.” Trương Đức Hải mỉm cười mời anh.

Mọi người lại đổ dồn ánh mắt lên người Hoắc Đình Phong, ban đầu họ ngưỡng mộ trước phong thái mạnh mẽ và sự chín chắn trưởng thành của anh, nhưng khi nghĩ kỹ lại, không ai biết thành phố S có một nhân vật như vậy từ bao giờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.