Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Chương 57: Ta Muốn Con Làm Cháu Nuôi Của Ta



Nhìn căn biệt thự ngay trước mắt mình, tay An Hạ nắm chặt lấy vô lăng. Cuộc gọi khi nãy chính là điện đến Chu gia, cô muốn gặp nội Chu. Muốn bà cho phép cô kết thúc cuộc hôn nhân này, cô không muốn tiếp tục dối lòng và chấp nhận cái danh nghĩa vợ của Chu Hạo nữa.

Bây giờ đã bảy giờ tối cô biết bây giờ đã không còn sớm, sức khỏe bà nội lại không khỏe nên cần nghỉ ngơi sớm. Nhưng chuyện này cô muốn giải quyết càng nhanh càng tốt.

Chần chừ giây lát thì cuối cùng An Hạ quyết định mở cửa xe và đi vào trong. [...]

Trong thư phòng.

An Hạ ngồi đối diện với nội Chu, mặt bà hiện lên vẻ vui mừng khi thấy cô xuất hiện ở đây. Nụ cười trên môi của bà khiến cô cực kì khó xử, cô không muốn nụ cười ấy vì lời đề nghị của cô mà vụt tắt đi. Ở độ tuổi của bà lúc này, cần giữ được nụ cười tươi như thế, vì có vậy sức khỏe mới tốt.

Ánh mắt nội Chu nhìn cô chứa đầy sự yêu thương và cưng chiều trong đó, đối với cháu dâu này bà đã chấp nhận từ lúc cô chăm sóc bà nhà họ Diệp. Bà ở trên thương trường bao nhiêu năm, đã tiếp xúc qua nhiều người nên bà chắc chắn vào con mắt nhìn người của bà, bà tin bà chọn cô để chăm sóc cho Chu Hạo là quyết định hết sức đúng đắn. "Cháu đến đây tìm bà có việc gì sao?" "Cháu.."

Cô úp mở không nói nên lời, An Hạ không biết bản thân nên nói với bà từ đâu. Nói thắng ra thì sợ bà sốc mà chịu không nổi.

Cô đứng dậy và bước qua đi đến ngồi cạnh bà, nắm bàn tay nhăn nheo của nội Chu lại, đầu hơi cúi xuống nói nhỏ. “Nội hứa với con là cho dù con nói chuyện gì ra, nội cũng phải thật bình tĩnh và đừng kích động nha.”

Nội Chu nở nụ cười hiền hậu với cô, tay vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay An Hạ, giọng và trách móc. “Cái đứa này, bà đây biết khống chế cảm xúc của mình mà."

Cô hít vào một hơi, ánh mắt nghiêm túc quan sát biểu hiện của bà, miệng bắt đầu hé ra nói. "Hôm nay con đến đây là muốn bà nội cho phép con và Chu Hạo được ly hôn." "Cái gì?"

Nội Chu giật mình, mày nhíu lại hỏi cô. Sau đó mặt bà tràn đầy sự tức giận quát. “Có phải thằng Hạo nó lại làm gì khiến cháu buồn phải không? Có gì cháu cứ nói với bà, bà sẽ thay mặt cháu mà trừng phạt nó." “Dạ không có, con chỉ là thấy hai tụi con không hợp nhau. Việc ly hôn này cũng là con đề nghị trước không có liên quan đến anh ấy. Nội biết đấy, Chu Hạo có người anh ấy yêu. Còn con...cũng có người trong lòng, cuộc hôn nhân mà hai người không có tình cảm với nhau thì nó không có gì là hạnh phúc và đi đến cuối cùng đầu nội."

Mắt nội Chu đượm buồn đi khi nghe cô nói như thế, bà nhìn về một hướng, miệng bất giác thốt lên. "Có phải bà đã khiến cho con khó xử rồi không?" “Dạ con không phải có ý đó đâu ạ."

Cô vội vàng lắc đầu phủ định lời của bà vừa nói, cô nào có ý nói như vậy. Cô gặp được bà và được làm cháu dâu của bà coi như phúc lớn của cô rồi. Bởi ở bà cho cô cảm giác được yêu thương, bảo vệ và che chở, coi cô như một đứa cháu ruột trong nhà, chính vì điều này mà cô càng quý mến bà hơn.

Nội Chu thở ra một hơi, rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm của cô, xong với lấy cây gậy đứng lên đi đến bên cửa sổ. "Con biết là vì sao ta muốn có cuộc hôn nhân giữa hai đứa mà, ta mắc nợ Diệp gia của con và mang ơn sự chăm sóc của con. Ta biết con sẽ không để ý đến chuyện đó nhưng con biết bà là người có ơn sẽ trả. Cái mạng già này là do gia đình và con đã cứu thì bà coi như muốn giúp đỡ một chút cho mọi người. Nếu như quyết định của bà khiến con khó chịu thì nội xin lỗi."

Mắt An Hạ đỏ hoe nhìn bà, cô từ từ đứng lên đi đến gần bà rồi ôm bà thật chặt, giọng nghẹn ngào. "Con biết nội luôn muốn nghĩ tốt cho con, những gì người làm không có gì là sai mà phải xin lỗi con cả. Chỉ là con thấy cuộc hôn nhân này nó khiến con không thấy cái gì là hạnh phúc, con là người thích tự do. Nên nội có thể đồng ý với yêu cầu này của con không?"

Tay bà vuốt nhẹ lên lưng cô rồi đưa tay lên xoa đầu cô một cách đầy nuông chiều. “Được, ta sẽ đồng ý với yêu cầu này của con. Chuyện của hai đứa nội sẽ cho tụi con toàn quyền quyết định và sẽ không can thiệp vào nữa. Nhưng...nội có một yêu cầu."

Cô từ trong lòng ngực bà chui ra, đưa đôi mắt long lanh hỏi. "Yêu cầu gì ạ?" "Ta muốn con làm cháu nuôi của ta."

Mắt cô rung rung nhìn nội Chu, sau đó là từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống vì cảm động. Cô chưa bao giờ nghĩ đến một ngày, có người sẽ chấp nhận cô và muốn làm người thân của cô.

An Hạ luôn nghĩ cô là một ngôi sao xui xẻo và sẽ không có ai có can đảm tiếp xúc với một người như cô. "Dạ được, con.con cảm ơn nội đã chịu nhận con làm cháu." “Đứa nhỏ ngốc, con là cháu cưng của nội. Con không thể làm cháu dâu vậy thì làm cháu nuôi cũng được, như vậy là chúng ta vẫn còn quan hệ với nhau.” "Da"

Cả hai người ôm lấy nhau khóc nức nở, những tưởng mối quan hệ như vậy là quá bình thường, nhưng không ai biết được đó lại chính là âm mưu mà nội Chu đã nghĩ ra. Liệu người được bày kế này sẽ là ai đây?

Sau khi lấy lại tinh thần, Chu Hạo đưa Uyển Nhi về. Suốt dọc đường anh vẫn giữ biểu cảm lạnh lùng trên mặt và cũng không nói tiếng nào với cô ta. Uyển Nhi thì nghĩ anh đang tức giận cô nên thế. Cô ta càng cảm thấy hả dạ trong lòng.

Đến nơi, Chu Hạo nói cô ta xuống và anh có việc cần phải đi trước nhưng Uyển Nhi nào bỏ qua mà bắt đầu sử dụng trình độ diễn xuất thần đỉnh của mình ra để đối phó với anh.

Cô ta đưa đôi mắt chứa đầy nước và mang vẻ uất ức chất vấn anh. "Anh cứ như vậy mà bỏ mặc em sao? Em vừa bị người ta đánh đấy, anh là người yêu của em mà không có chút quan tâm nào đến em như thể mà coi được à?"

Trái tim anh bắt đầu mềm nhũn ra, dù biết trái tim mình có chút thay đổi nhưng anh vẫn luôn cố chấp mà khẳng định rằng người mình yêu nhất vẫn là Uyển Nhi. Anh quay mặt sang nhìn chằm vào cô ta, con ngươi chứa sự phức tạp trong đó. Chu Hạo bây giờ cảm thấy mọi thứ rất rối ren, trong công việc anh luôn là một người có quyết định đầy sáng suốt, nhưng đến khi liên quan đến chuyện tình cảm thì anh như một thắng mù không biết cảm giác thật của mình như thế nào.

Bị anh nhìn như thế, mặt Uyển Nhi có chút mất tự nhiên, mắt nhìn đi nơi khác, miệng lắp bắp hỏi: "Sao...sao anh nhìn em như thế?"

Nghe câu hỏi của cô ta, anh đang trong trạng thái suy nghĩ liền hoàn hồn lại. Thở dài một hơi rồi mở cửa xe đi ra và cùng cô ta đi vào nhà riêng của Uyển Nhi.

Thấy anh không phản kháng lại trong lòng cô ta càng thêm tia vui mừng. Biểu hiện của anh bây giờ đã nói rằng trong tim anh vẫn luôn có sự hiện diện của cô ta. Nếu đã như vậy thì kế hoạch này cũng không cần quá phức tạp và khó giải quyết.

Nhìn bóng lưng anh đi phía trước, cô ta nhìn theo và nhếch môi cười một nụ cười thần bí.

Lần trước cô gửi ảnh cho An Hạ và thấy thái độ lạnh nhạt của cô ấy với anh thì cô nghĩ An Hạ đã hiểu lầm anh rồi. Dù cho Chu Hạo biết đêm đó hai người không có chuyện gì với nhau đi nữa thì với cá tính của An Hạ, cô tin cô ấy sẽ không đời nào chấp nhận chồng mình ngủ với người phụ nữ khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.