Lôi Lạc Thiên hài lòng hạ thấp người mặt gần đụng vào mặt Trình Lam nói nhỏ:
" Không được hối hận "
" Sẽ không "
Trình Lam nói xong liền câu cổ Lôi Lạc Thiên kéo xuống hôn nhẹ lên môi anh, nụ hôn không chút kinh nghiệm, cô chỉ chạm vào môi anh bên ngoài.
Lôi Lạc Thiên được bật đèn xanh rồi, anh còn ngại gì mà không thuận theo ý cô nhóc của mình, hôm nay giữa hai người đều là cảm giác đầu tiên.
Lôi Lạc Thiên chuyển từ bị động thành chủ động, môi anh lượn lờ trên bờ môi mềm mại hồng hào của Trình Lam.
Môi quấn quýt môi, tay Lôi Lạc Thiên thì luồn vào bộ quần áo bệnh nhân đang đinh đầy máu( nhưng người cô lại rất sạch nha vì máu chỉ dính trên quần áo với mặt thôi và đã được Lôi Lạc Thiên lau sạch trên phi cơ) m ơn trớn trên đùi trắng mịn màng của cô.
Lôi Lạc Thiên dùng lưỡi anh tách hàng rào trắng cản đường trong miệng nhỏ xinh xắn của cô ra, từ đó anh thâm nhập vào sâu bên trong, lưỡi hai người quấn lấy nhau, nụ hôn càng ngày càng ướt át hơn, tay anh vẫn cứ m ơn trớn như vậy không thôi trên đùi cô.
Khi nụ hôn lên cao trào, đạt đến kh0ái cảm của ân ái, Lôi Lạc Thiên buông môi cô ra, anh đứng dậy ra đóng cửa ban công, nhanh chống kéo rèm cửa lại, Lôi Lạc Thiên bá đạo không có ý định tắt đèn, mà Trình Lam bây giờ cũng đâu quan tâm đến chuyện sáng hay tối nữa.
Lôi Lạc Thiên lên giường vật lộn với Trình Lam, cả hai dính vào nhau bằng nụ hôn say đắm.
Lôi Lạc Thiên tham lam đưa tay sờ mó vào bên trong áo của Trình Lam.
" Anh cho em cơ hội suy nghĩ lại, giờ hối hận vẫn còn kịp"
Lý trí bắt anh nói như vậy, nhưng con tim thì không, giờ Trình Lam mà hối hận chắc anh phải truyền máu thêm, bởi vì bệnh lý mới máu d*c vọng trào ra.
Nhưng rất may cho anh, Trình Lam vẫn nói:
" Em không hối hận"
" Ngoan, hôm nay chúng ta không ai hối hận "
Lôi Lạc Thiên hôn lên cổ Trình Lam, anh giúp cô cởi bỏ lớp quần áo bên ngoài chỉ còn nội y.
Lôi Lạc Thiên m ơn trớn trên cơ thể cô, đèn rất sáng anh nhìn được tổng thể thân hình người con gái đang trên giừơng với anh, da dẻ cô rất mịn màng, mùi hương trên cơ thể dịu nhẹ, rất mê người, anh rất thích.
" Lam Lam, em cởi áo dùm anh "
Lôi Lạc Thiên giọng nói ấm áp mang theo d*c vọng h@m muốn nói.
Trình Lam theo lời Lôi Lạc Thiên mà cởi từng chiếc cúc áo ra cho anh, có phần không chuyên nghiệp, cô cởi rất lâu nhưng điều này làm Lôi Lạc Thiên rất ưng ý, anh biết anh là người đàn ông đầu tiên lên giừơng với cô.
Đàn ông nào cũng vậy yêu một người yêu bất chấp, có thể chấp nhận quá khứ của người mình yêu, nhưng không ai là không có tính chiếm hữu, Lôi Lạc Thiên anh cũng như vậy, sau hôm nay cô sẽ là của anh và anh cũng chỉ là của cô, đây là sự tôn trọng Lôi Lac Thiên dành cho Trình Lam.
Điều đặc biệt của gia tộc họ Lôi được truyền bao đời: Trai, gái hay giới tính thứ 3 tất cả đều như nhau chỉ được chọn 1 người bạn đời duy nhất.
Lôi Lạc Thiên cũng thoát y cho mình toàn bộ, cả hai ôm nhau thấm thiết, anh lại cởi luôn chiếc áo trên ngực cô ra, hai tay tham lam chạm vào nơi tư m@t ở trên, rồi đến xuống nơi tư m@t ở dưới.
Hai cơ thể không còn gì vướng víu, Lôi Lạc Thiên cho tay vào bên dưới nơi tư m@t của cô mà khiêu khích, Trình Lam vặn vẹo tỏ ý khó chịu:
" Đừng mà"
" Ưm" là tiếng rên của Trình Lam.
" Ngoan nào, em không muốn nữa sao"
Lôi Lạc Thiên như đang dụ dỗ cô bé của anh.
" Em muốn! "
Trình Lam khó chịu nói.
" Gọi tên anh, anh sẽ giúp em thỏa mãn"
Đúng là quá gian rồi.
" Thiên, em muốn anh"
Trình Lam giờ chỉ biết cô rất muốn anh.
Cô cũng xác định được người cùng cô đêm nay là ai.
Lôi Lạc Thiên rút tay ra vẻ mặt thích thú, anh hôn cô một chút lên môi rồi cho tiểu nam nhân của anh vào nơi đó của cô, anh chỉ nhấp nhẹ vài cái nhưng nơi đó của cô khít quá, anh thật là không thở được nữa, Lôi Lạc Thiên tấn công mạnh vào.
" Á " ( giọng rất nhỏ)
Một giọt nước mắt bất chợt chảy ra do cơn đau đến bất chợt, Trình Lam đầu óc trống rỗng, chỉ cảm giác đau và muốn tiếp cái gì đó, cái đó không biết nói sao.
Bên cạnh Lôi Lạc Thiên lúc này, Trình Lam đã quên mất bản năng mạnh mẽ của cô, đau cỡ nào tuyệt đối không kêu than, vậy mà giờ cô lại kêu nhẹ vì đau.
" Đừng căng thẳng, không cần cố kìm nén trước anh"
" Ngoan, anh sẽ nhẹ hơn, không đau nữa đâu"
Lôi Lạc Thiên trấn an cho Trình Lam rồi tiếp tục ra vào nhè nhẹ, anh không để yên được, của cô kẹp dính anh thật muốn chết đi được.
Nhận thấy Trình Lam vẫn cố g ồng mình chịu đựng, Thần Vũ không thoải mái ở dưới anh lại nói:
" Em thả lỏng đi, cảm giác sẽ khác"
Trình Lam nghe lời Lôi Lạc Thiên thả lỏng, cả hai có một màn ân ân ái ái thật ngọt ngào, Lôi Lạc Thiên ra vào nhẹ nhàng đến khi Trình Lam quen dần anh mới tăng tốc.
Thật là thể lực tốt, như anh nói luôn kiểm tra sức khỏe định kỳ, đến khi chạy nước rút cũng đã là chuyện của 2 tiếng sau.
Trình Lam được đưa đến đỉnh cao của dãy núi, cô không còn biết gì nữa rồi.
Lôi Lạc Thiên là người đã bế cô đi tắm, tự tay tắm cho cô, tắm xong Lôi Lạc Thiên bế cô ra giường lấy áo sơ mi của anh mặc cho cô.
Lôi Lạc Thiên hạnh phúc nằm nhìn cô gái của anh một lúc rất lâu mới ôm chặt cô vào lòng chìm vào giấc ngủ, đây có lẽ là một đêm tuyệt vời nhất trong đời anh.
Một đêm khó quên nhất đối với Lôi Lạc Thiên và cả Trình Lam.