Trần Hoa trợn tròn mắt, vẻ mặt hoảng sợ, trái tim đập loạn xạ: “Mình, mình thật sự đã làm vậy với Hoắc Hiển sao, chuyện gi đang xảy ra vậy?”
“Trần Hoa à.
” – Mộ An An nhịn cười, chống hai tay lên bàn thở dài nói: “Đúng vậy, Trần Hoa ngày hôm qua cậu thật sự để cho mình nhìn thấy một mặt khác của cậu.
Không phải lúc nào cũng
đều rượu vào lời ra, nhưng sau khi cậu uống rượu liền hiện ra bộ mặt thật, có lẽ bên trong cậu có một con dã thú, vừa uống rượu vào liền bại lộ.
”
“An An, cậu đừng trêu mình nữa, mình cảm thấy mình sắp chết đến rồi đây.
” – Trần Hoa rất nhanh đã khóc lóc:”Ngày hôm qua rốt cuộc mình đã làm gì Hoắc Hiển vậy?”
“Cậu không có một chút ký ức nào sao?” – Mộ An An hỏi.
“Mình uống rất ít.
”
“Vậy cậu coi như chưa xảy ra chuyện gì đi, dù sao buổi trưa Hoắc Hiển tới cũng không có nhắc tới chuyện này, hiện tại người cũng trốn đi rồi, có lẽ anh ta cũng đã quên mất rồi.
”
“Anh ấy không quên đâu.
” – Trần Hoa dậm chân: “Vừa rồi khi mình đến, mình tình cờ gặp anh ấy, anh ấy nhìn mình cười, làm mình sờn cả tóc gáy,còn nói mình đã khiến anh ấy rất bất ngờ.
”
Khi nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Hoắc Hiển, Trần Hoa liền cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập.
Mộ An An vốn dĩ muốn trêu chọc Trần Hoa, nhưng hiện tại thấy cô ấy lo lắng như vậy, nên cô cũng không có trêu chọc nữa.
“Thật ra cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là cậu hôn anh ta một cái, sau đó nói nhiều một chút.
”
“Hôn thật à?” – Trần Hoa che miệng:” Môi, môi chạm môi sao?”
“Nụ hôn đầu tiên của cậu sao?” -Mộ An An hỏi.
Mặt Trần Hoa liền đỏ bừng, cô ấy
vội vàng cúi xuống, ngay cả Mộ An An cũng không dám nhìn thẳng: “Vậy bây giờ phải làm sao…
“Cái gì mà bây giờ phải làm sao hả?”
“Mình, mình đã làm như vậy với anh ấy, sau này mình cũng không biết phải đối mặt như thế nào nữa, cảm thấy bản thân đã uống nhiều như vậy, làm sao có thể làm ra loại chuyện này chứ.
” -Trần Hoa rất suy sụp.
Mộ An An không đồng ý: “Không phải cậu rất thích Hoắc Hiển
sao?”
Trần Hoa ngẩng đầu, mặt đỏ bừng: “Nhưng mình cũng không thẻ làm như vậy.
”
“Chuyện đã xảy ra rồi phải không?” – Mộ An An hỏi lại.
Tối hôm đó, khi cỏ xuống lầu, Trần Hoa đã hôn Hoắc Hiển, cô căn bản không có cơ hội ngăn cản.
Nếu như cô ở đó, Mộ An An sẽ ngăn cản.
Nhưng nó đã xảy ra rồi: “Cậu
muốn đổi ý sao, cậu không nghĩ điều đó thật tuyệt khi trao nụ hôn đầu tiên của mình cho người mà mình rất thích sao? Như vậy cậu sẽ có nhiều kỷ niệm hơn với người mà cậu thích.
”
“Mình sợ mình càng lún càng sâu.
” – Trần Hoa nhỏ giọng nói thầm.
Mộ An An mỉm cười: “Nhưng cậu chưa từng nghĩ tới việc từ bỏ ý định thích anh ta.
”
Câu nói này đã đánh trúng trái tim của Trần Hoa.
Mộ An An nói: “Thời điểm khi cậu chưa quen biết chưa tiếp xúc với Hoắc Hiển, cậu đã không nghĩ đến việc từ bỏ, cậu chỉ muốn âm thầm thích người ta, hoàn thành sự thầm mến của bản thân.
Bây giờ cậu đã tiếp xúc rồi, cậu cũng không có ý nghĩ từ bỏ, cậu nghĩ có thể nhìn thấy anh talà tốt rồi.
”
Trần Hoa mím môi không nói lời nào.
Mộ An An nói: “Mình có ba quan điểm.
Mình thích một người, mình sẽ toàn tâm toàn ý, không nghĩ đến việc từ bỏ, chỉ nghĩ làm thế nào để ở bên người ấy.
Hôm nay anh ấy không thích mình cũng không sao, ngày mai mình sẽ cố gắng làm cho anh ấy thích mình.
Trong mối quan hệ này, quyền chủ động là ở mình, mình muốn thích bao lâu thì nổ lực bấy lâu, đều ở chính bản thân mình quyết định.
Đợi khi bản thân cảm thấy không còn hứng thú nữa mà anh ta vẫn không thích mình,thì có lẽ đây chính là lúc mình nên từ bỏ.
”
Mộ An An nhún vai, cô không thích áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác nên chỉ thể hiện một cách khách quan, không có ý
thức chủ quan.