Mộ An An yên lặng ăn, lâu lâu cũng đưa tới trước mặt Thất gia, Thất gia cũng rất nể mặt.
Hai người dùng chung một chiếc nĩa làm cho Mộ An An cảm thấy như đang hôn gián tiếp.
Trong lòng trộm cất dấu một loại bí mật ngọt ngào.
Hầu hết mọi người đều nói rằng tình yêu thầm kín là cay đắng.
Một người biểu diễn kịch câm, nhưng những người xem nó không bao giờ biết trong mắt dải ngân hà của cô đều là anh.
Nhưng Mộ An An lại cảm thấy tình yêu thầm kín này rất ngọt ngào,
Bởi vì nó có tình, có yêu, và có những bí mật nho nhỏ, đó chính là hương vị ngọt ngào nhàn nhạt tràn lên từ đỉnh của trái tim.
Chỉ cần một chút ngọt ngào thôi cũng khiến người ta mê đắm.
Mà cách đó không xa.
Trần Hoa đang lặng lẽ nhìn Mộ An An và Thất gia, trong mắt cô ấy vô cùng hâm mộ.
Mộ An An trong mắt chỉ có Tông Chính Ngự, cho nên vừa rồi gắp thức ăn, căn bản không có chú ý tới, Trần Hoa đứng ở đối diện.
Trần Hoa muốn chào hỏi Mộ An An, mà Mộ An An đã cùng Tông Chính Ngự rời đi rồi.
Lúc này nhìn Mộ An An cười tươi như một bông hoa đang nở rộ.
Trần Hoa trong lòng cảm thấy có một chút ghen tị.
Cô ghen tị với vẻ đẹp của Mộ An An, ghen tị vì Mộ An An là cô công chúa nhỏ được vị thần đó sủng đến tận trời.
Một cô gái xinh đẹp như vậy thật đáng để mọi người yêu mến.
Bao gồm cả, thiếu niên ngỗ ngược đó.
Trần Hoa nhìn xuống bộ váy lộng lẫy của mình, cô cảm thấy bản thân giống như một chú hề vậy.
Cô khẽ thở dài, cầm đĩa và rời đi về hướng khác.
Mộ An An ờ bên này.
Cô vừa mới ăn được một nữa, điện thoại của Tông Chính Ngự lại đổ chuông.
Thất gia nhìn thoáng qua, trực tiếp cúp mảy.
Nhưng điện thoại lại vang lên lần nữa.
Anh vô cùng không kiên nhẫn, nhưng vẫn nhấc máy.
Sau khi điện thoại được kết nối,
liền truyền đến một tiếng rống giận dữ: “Tông Chính Ngự, ai cho cậu rời đi vậy hả?”
Ngay khi giọng vừa nói phát ra, Tông Chính Ngự liền cắt đứt điện thoại, sau đó nói với Mộ An An: “Ta đi xừ lý một chút việc.
”
Mộ An An gật đầu, nhìn Tông Chính Ngự rời đi.
Sau khi không thấy bóng dáng của Thất gia.
Mộ An An liền đảo mắt một vòng, liền tóm được bác sĩ cố đang nói chuyện phiếm với Đường Mật.
Trùng hợp chính là, bác sĩ cố đúng lúc dời tầm mắt sang đây.
Mộ An An cho bác sĩ cố một ánh mắt, bác sĩ Cố cúi đầu nói với Đường Mật vài câu với, rồi bước nhanh về phía Mộ An An.
Đường Mật đang nhiệt tình nói chuyện với bác sĩ cố thì hắn lại bỏ đi khiến Đường Mật rất choáng váng.
Vừa quay đầu lại, thì phát hiện vẫn là cô gái đó.
Vừa rồi không biết tại sao cô ta lại đi ra khỏi phòng kính và mang
Thất gia đi.
Bây giờ lại đưa bác sĩ cố đi.
.