Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 279: 279: Dì Lí Mẹ Của Mặc Mặc





Nếu không cô cũng sẽ không tốn tâm tư làm quà cho cô ấy.

Mộ An An biết, món quà của mình có thể không cho Mặc Mặc sự kỳ vọng lớn như vậy.

Nhưng cô cũng muốn biết, Mặc Mặc đã nghĩ gì khi cô ấy tự tử.

“Xin hỏi?
Mộ An An đang nhìn, thì phía sau liền vang lên một tiếng hỏi thăm.

Mộ An An cúi đầu lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt.

Khi quay đầu lại, thì phát hiện người đứng ở phía sau là một người phụ nữ trung niên, trên tay xách một chiếc ấm nhỏ.

Mộ An An biết bà ấy.

Dì Lí, mẹ của Mặc Mặc.

Mộ An An tự giới thiệu: “Xin chào dì Lí, cháu là bạn của Mặc Mặc.


“Bạn cùa Mặc Mặc?” -Dì Lí rõ ràng là đang nghi ngờ.


Mộ An An gật đầu, không có nói rõ mình là bác sĩ thực tập ở bệnh viện tâm thần Lam Thiên.

Chủ yếu là Mặc Mặc gặp chuyện không may ở bệnh viện, dì Lí trong lòng nhất định có bài xích với người của bệnh viện, Mộ An An cũng không muốn tạo nên xung đột.

“Dì Lí, tình hình của Mặc Mặc hiện tại có khỏe không?” – Mộ An An trực tiếp hỏi thăm tình hình.

Dì Lý nhìn Mộ An An, mặc dù khó hiểu nhưng hiển nhiên không có tâm trí hỏi thêm.

Khi được hỏi về tình hình của Mặc Mặc, bà chỉ thở dài bất lực: “Khỏe cái gì, bác sĩ nói hai ngày
này đều không có khỏi được.


Nói xong, hốc mắt dì Lí liền đỏ.

Mộ An An đỡ bà ta ngồi xuống ghế.

“Đứa nhỏ này, rõ ràng đã đồng ý với tôi, không tự sát.

Ngoan ngoãn ở bệnh viện trị liệu cho thật tốt, làm sao lại nghĩ không thông như vậy chứ?”
Dì Lý từ trước đến nay đều chăm sóc cho Mặc Mặc.

Lúc này có người lại đây quan tâm, bà ta không khỏi có chút kể
khổ: “Vốn dĩ phí điều trị ở Lam Thiên đã rất đắt rồi, giờ lại vào ICU này, một ngày cũng phải tốn một vạn, tiền đâu mà… Thật xin lỗi, tôi không nên nói điều này.



“Không sao đâu.


Mộ An An an ủi: “Dì Lí, cháu có một ít tiền tiết kiệm, nếu dì khó khăn, thì lần này hãy để cháu trả tiền thuốc men cho Mặc Mặc trước, sau này có tiền, rồi trả lại cho cháu, có được không?”
“Ôi, cháu gái.

” -Dì Lí hoảng sợ: “Cái này không được.

Cháu nói cháu là bạn của Mặc Mặc, nhưng
tôi chưa từng thấy qua cháu, làm sao có thể lấy tiền của cháu được chứ.

Nhà tôi khó khăn, nhưng cũng không thể lấy lý do này được.


“Cháu cũng không phải là cho vô ích, chỉ là tạm thời thôi.

” – Mộ An An nói.

Cô chỉ muốn giúp đỡ mà thôi.

Dì Lí không nói, chỉ Mộ An An: “Cháu gái, cháu làm sao quen biết được Mặc Mặc vậy?”
“Cháu trước đây cũng là bị mắc trầm cảm, ở phòng bệnh điều trị
hai ngày.

” – Mộ An An sớm đã nghĩ tới những lời này.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.