Khi hai người đi ngang qua Mộ An An, Mộ An An liền nhìn lướt qua màn hình điện thoại của bọn họ.
Hình ảnh là cảnh Mộ An An đang ở bệnh viện tâm thần Lam Thiên.
“Tiểu thư An An?” – Bác sĩ Trần ở trong điện thoại, vẫn chưa nhận được phản hồi của Mộ An An, nên nhẹ giọng hỏi một câu.
Mộ An An nhìn hai người kia đi lên lầu.
Khi hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của hai người đó nữa, mới trả lời lại bác sĩ Trần: “Thật xin lỗi, tôi cần xin nghỉ một vài ngày.
”
Nói xong, thì đang định nghĩ ra lý do để xin nghỉ phép.
Thì bác sĩ Trần ở bên kia đã nhanh chóng trả lời: “Việc này, lát nữa tôi sẽ gọi điện nói một tiếng với chủ nhiệm Thường ở bên kia là được, tiểu thư An An, vậy cô muốn xin nghỉ mấy ngày?”
“Đến thứ Hai tuần sau.
” – Mộ An An đáp lại.
Bây giờ là thứ Ba, gân năm ngày.
Bác sĩ Trần: “Được được, tôi ở bên này sắp xếp cho cô.
”
Mộ An An: “Cám ơn.
”
Nói xong, Mộ An An liền cúp điện thoại.
Trong đầu nghĩ tới hai người vừa đi ngang qua, họ đánh gia cô là một bác sĩ tốt.
Bác sĩ tốt.
Là đánh giá như thế này sao?
Trái tim Mộ An An nặng trĩu.
về việc có quay lại bệnh viện hay không, có tiếp tục làm bác sĩ hay không, cô cần thời gian để nghiêm túc suy nghĩ và cân nhắc.
Mà bây giờ, cô chỉ muốn gặp Mặc Mặc, không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì khác.
Nghĩ đến đây, Mộ An An liền lấy lại tự tin trả lời Trần Hoa.
Mộ An An: Thứ hai tuần sau đi làm, không cần lo lắng cho mình đâu, mình không sao, cố gắng chăm chỉ giảm béo đi!
Trần hoa: Được, tối nay cùng nhau ăn cơm đi?
Mộ An An: Mình muốn ở cùng với Thất gia.
Trần Hoa: Được.
Mộ An An cất điện thoại, rồi bước lên lầu.
Thể chất của Mặc Mặc đã ổn định, nhưng nền tảng thể lực vẫn chưa được tốt cho lắm, hơn nữa bản thân Mặc Mặc là một bệnh nhân trầm cảm bị nhiễm độc, cho nên La Sâm đã bố trí một phòng bệnh đơn VIP cho Mặc Mặc.
ở tầng năm cuối cùng, quả nhiên xung quanh không có bệnh nhân nào, sẽ không quấy rầy đến Mặc Mặc tu dưỡng.
Khi Mộ An An đến nơi, trong phòng của Mặc Mặc không có ai.
Chỉ có duy nhất mình cô ấy dựa vào giường, truyền nước biền,
ánh mắt không có tiêu cự ngẩn người nhìn về phía trước.
Trạng thái của Mặc Mặc như vậy, là trạng thái mà hầu như tất cả bệnh nhân trầm cảm đều gặp phải.
Ngẩn người, thất thần.
Nếu thực sự hỏi bọn họ đang nghĩ cái gì, thì chính họ cũng không thể trả lời được.
“Cốc cốc cốc.
”
Mộ An An gõ cửa phòng.
Mặc Mặc thất thần không có hoàn hồn lại, giống như không có nghe thấy.
Mộ An An biết, cô ấy nghe thấy, nhưng tinh thần của cô ấy không muốn đáp lại, cũng không muốn thoát khỏi trạng thái ngẩn người này.
Mộ An An nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, sau đó đóng cửa lại.
Cô đi đến giường bệnh của Mặc Mặc ngồi xuống: “Mặc Mặc, là chị đây.
”.