Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 393: Chương 393





Vuốt ve từng sợi tóc màu bạc phức tạp trên đầu có thể khiến Mộ An An vững vàng.

Đường Mật:” Mộ An An, nghe này.

Tôi có thể chịu đựng việc
Thất Gia đã nuôi nấng một người như cô ờ Ngự Viên Loan Giang Thành, nhưng tốt hơn cô nên tự giác một chút, đừng bước vào kinh thành.


Lúc này, Đường Mật thậm chí còn đặt tay lên vai Mộ An An, gằn từng chữ nói: “Cô không có tư cách!”
Cử chỉ của Đường Mật cho thấy cô đã coi mình là vợ của Thất Gia.

Loại tư thế này căn bản coi Mộ An An là một người phụ nữ không lên nổi sân khấu*.

Không lên nồi sân khấu: lời nói coi thường, ý chỉ vô dụng, không có giá trị
Mộ An An tự nhiên nghe thấy rất khó chịu.

Thậm chí muốn thô bạo.


Nhưng cô đã nhịn.

Một khi động thủ, cô thật sự sẽ giống như trong ánh mắt của Đường Mật, cô chính là một người kém cỏi, loại người không làm nên trò trống gì.

Mộ An An tháo kẹp tóc trên đầu xuống, nhẹ nhàng nắm chặt trong lòng.

Đây là thế mạnh của cô ấy.

Ngay lập tức, Mộ An An nâng cằm, “Bỏ tay ra.


“Cái gì?” Đường Mật liếc mắt.

Mộ An An gỡ bàn tay của Đường Mi đang đặt trên vai, trực tiếp hất ra ngoài, “Đường Mật tiểu thư, cô nói rằng tôi không có thân phận, vậy tôi có thể hỏi Đường Mật tiểu thư có thân phận không?”
“Tôi tất nhiên…”
“Tông Chính gia công bố cho công chúng biết cô thân phận là vị hôn thê của Thất Gia? Cả kinh thành trên dưới, đều xác định, cô là người mà Thất Gia sẽ kết hôn à? Thất Gia đã đồng ý chưa?”
Mộ An An liên tục hỏi ba câu, gõ vào điểm mẫn cảm nhất của Đường Mật.

Nếu Thất Gia đồng ý, cũng sẽ không có ngày hôm nay.

Nhiều năm trôi qua, để thúc đẩy thành công chuyện với Thất Gia,
không biết cô đã bỏ bao nhiêu công sức ờ Tông Chính gia.

Ngay cả khi cha mẹ cô ấy định từ bỏ, để cô đi xem mắt, cô ẩy thà lén chạy đến Ngự Viên Loan còn hơn.

Bây giờ cuối cùng cũng đến lúc lão gia cùng Đường gia gật đầu, cô từng bước từng bước khó khăn bước tới!
Lý do lớn nhất nữa là Thất Gia không bao giờ hé một lời.

Đây cũng là điểm đau lớn nhất của Đường Mật!
Nhìn vẻ mặt của Đường Mật thay đổi, Mộ An An tiếp tục công kích: “Cô chỉ là đầu thai tốt! Đại tiểu thư nhà họ Đường, một địa vị xã hội giàu có, cùng Tông Chính gia là bằng hữu, ngoài ra, cô còn có cái gì?”
Mặt đẹp, dáng chuẩn? ”
“Thực xin lỗi, luận mặt đẹp dáng chuẩn tôi cũng không thua cô! Tôi so với cô, chỉ thiếu một cái thân phận mà thôi.


Sau này tôi sẽ trở lạl bù đắp thân phận này một chút!”
“Nhưng ở tôi có cái gì, cô sẽ
không bao giờ có.

Đường Mật, cô không thể so được với tôi!”
Mộ An An kiêu ngạo hất cằm lên, ánh mắt đầy tự tin và không sợ hãi.

Tông Chính Ngự nói.

Công chúa kiêu hãnh không chấp nhận bất kỳ hành động khiêu khích nào.

Vì không ai đủ tư cách để nàng công chúa kiêu hãnh cúi đầu.

Sau khi sửng sốt, Đường Mật lập tức bật cười, “Nói tôi dựa vào
xuất thân? Còn cô, dựa vào ân sủng mà Tông Chính Ngự ban cho, cô không bằng tôi!”
” Mộ An An, cô cho rằng kinh thành là Giang Thành sao? Cô cho rằng người ở giới này giống như ở Giang Thành, cô còn tưởng rằng giữa chúng ta chỉ có một chút khoảng cách thôi sao?”
Đường Mật đột nhiên cười rộ lên, lắc đầu, “Cô thật là ngây thơ, thật sự là đứa nhỏ không lên được sân khấu, cái gì cũng không hiểu!”
Mộ An An ánh mắt sắc bén.

Đường Mật ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mộ An An, lạnh giọng nói: “Cô rất tự hào sao? Vậy, tôi hiện tại hỏi cô một câu!”
Cô có biết, đường đường là Thất Gia của Tông Chính Gia, người thừa kế được lão gia Tông Chính xem trọng nhất, vì sao mười năm trước lại chọn rời thủ đô và ở lại Giang Thành?”
Lúc Đường Mật hỏi điều này, vẻ mặt tự hào ban đầu của Mộ An An có chút cứng ngắc.


Cô nghĩ đến những lời cô vừa nghe được từ Thái Tử Đoàn.

về chuyện đó.

Không chỉ Thất Gia, mà còn về Cố Thư Khanh.

Nhìn vẻ mặt của Mộ An An có chút thay đổi, cảm giác như đánh thắng trận.

Cô ta nói: “Cô là con chim hoàng yến ả bên cạnh Thất Gia.

Việc của cô phải làm vừa lòng Thất Gia, nên tiếp tục hưởng sự ân sủng của ngài, mà không biết gì cả.

Nhưng sự cách biệt lớn nhất giữa tôi và cô là, tôi biết mọi thử về
Thất Gia, mười năm trước những gì đã xảy ra tôi biết rõ ràng chính xác.

!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.