Đột nhiên, sự im lặng đang điên cuồng bao trùm cả phòng tiệc, chợt vang lên một tiếng vang rất lớn.
Ở trong góc, một người đàn ông bị mất kiểm soát chạy vào chiếc bàn tròn, rồi ngã đến bất tỉnh nhân sự.
Ngoài ra còn có rất nhiều tiếng động ngã sấp xuống.
Đây đều là những nỗi sợ hãi vượt ngoài tầm kiểm soát.
Tông Chính Ngự không thèm để ý đến đống rác rưởi đó, sải đôi chân dài đi về phía sân khấu.
Trong hộp quà, Mộ An An hai mắt
sớm đã đỏ hoe.
Mùi hương không thể diễn tả được ở trong hộp quà khiến cô cảm thấy sức mạnh và lý trí của cơ thể mình đã bị rút đi một chút, cô chỉ có thể tiếp tục tự cắt xé bản thân để đảm bảo rằng vẫn còn sót lại một chút lý trí.
Nhưng vào lúc Tông Chính Ngự xuất hiện, tất cả sự sợ hãi và hoảng sợ của Mộ An An đều biến mất ngay lập tức.
Bởi vì cô biết.
Vị thần của cô đã xuất hiện.
Giống như vô số lần trước, khi cô
tuyệt vọng và sợ hãi, anh liền mang theo ánh sáng xuất hiện cứu cô.
Khi Tông Chính Ngự mới vừa bước lên sân khấu tròn, La Sâm liền dẫn theo người phòng bước vào.
Trong tay cầm một cái iPad.
Trên màn hình, có một danh sách dày đặc.
La Sâm cung kính báo: “Thất gia, đây là danh sách tất cả những người tham gia vũ hội mặt nạ lần này, bao gồm cả những gia tộc giàu có và các mối quan hệ đối tác của những người có liên quan, tất cả đều đều đã được thống kê xong!”
‘Bịch!’
‘Ằm!’
La Sâm mới vừa báo xong, dưới sân khấu liền truyền ra các tiếng động nặng nè.
Có người trực tiếp quỳ xuống hét lớn: “Thất gia, xin tha mạng! Tôi thật không biết cô ấy là người của ngài, cầu xin Thất gia hãy độ lượng!”
Một số người bắt đầu cầu xin tha thứ, nên nhiều người đã làm theo.
Vốn tưởng chỉ là một trò vui, ai ngờ lại liên lụy tới cả gia tộc của mình!
Một gia tộc đứng đầu thế giới như gia tộc Tông Chính, nơi sự giàu có và quyền lực thống trị mọi thứ, cần một lời nói là có thể nghiền nát tất cả những gia đình giàu có của những người này đến chết.
Gia đình giàu sang quyền quý.
Có người mang theo cả gia tộc đổi đời theo thời gian năm tháng.
Ngoài ra còn có của cải do tổ tiên họ tích lũy được.
Nhưng ở một thành phố phồn hoa và xa hoa như thủ đô, những gia đình giàu sang quyền quý có lên có xuống, có tụt dốc hay vùng dậy, ở trước mặt
gia tộc Tông Chính, căn bản chẳng là gì cả.
Trong đám người, sắc mặt Lương Phán đã tái nhợt đến cực điểm, ánh mắt cũng không còn tiêu cự, hai chân thì không ngừng run rẩy.
Cô ta dựa vào chiếc bàn tròn bên cạnh mới có thể đứng được một chút.
Nhưng Lương Phán thật sự là sợ hãi đến phát điên ròi.
Bắt đầu từ lúc Lương Chính bị một cước đá đến tàn phế, Lương Phán đã sợ đến phát điên rồi.
Cô ta biết Tông Chính Ngự tàn nhẫn
như thế nào, nhưng theo như lời Đường Mật nói, Tông Chính Ngự là Thất gia cao cao tại thượng của gia tộc Tông Chính.
Mà Mộ An An chỉ là một cô nhi ngay cả gia đình cũng đều không có.
Thất gla sủng Mộ An An, cũng chính là ham diện mạo tuổi trẻ và cảm giác mới mẻ của cô ấy.
Giống như một con vật cưng nhỏ.
Trong cái vòng này, không có ai sẽ vì thú cưng mà nổi giận!
Nhưng hôm nay, Tông Chính Ngự đứng ở trên sân khấu tròn, đưa lưng
về phía những người đang cầu xin tha thứ, khí chất vừa hung ác vừa mạnh mẽ.
Giống như một bạo chúa đứng ở trên điện Kim Loan.
Giận dữ với quan thần, chỉ vì này “vật cưng nhỏ” này!
“Đường, Đường Mật, bây giờ phải làm sao?” – Lương Phán run rẩy nắm lấy Đường Mật ở bên cạnh hỏi.
Hiện tại Đường Mật chính là cọng rơm duy nhất cứu mạng cô.
“Làm sao bây giờ đây, cô nói cho tôi biết đi, xử lý Mộ An An, Thất gia mặc
dù tức giận, nhưng nhiều nhất chính là xử lý tên đầu sỏ gây nên, căn bản sẽ không có như thế này!”
“Tiết tấu này của Thất gia, chính là muốn nổi giận, muốn chấn động cả thủ đô từ trên xuống dưới khiến cái vòng giàu sang quyền thế đều phải run rẩy!”
Lương Phán càng nói càng sốt ruột, ròi bắt đầu khóc lóc.
Cô ta thật sự sợ.
.