Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 416: Chương 416





Nhưng vừa rồi khi Mộ An An bị mắc kẹt ở bên trong hộp quà, và sau khi ngửi thấy mùi hương khó diễn tả đó, cơ thể của cô liền không ngừng nóng lên, sức lực thì cảm giác đều bị rút đi hết.

Cả người mềm nhũn, đồng thời có cảm giác nhu thuận không thể giải thích được, không ngừng trào lên từ đáy lòng.

Vị trí chỗ bụng, thì càng giống như bị kiến cắn, rất khó chịu.

về vấn đề tình dục, mặc dù trước đây, vào một lần Thất gia phát bệnh, Mộ An An đã trải qua một lần với Thất gia.

Nhưng cô là bác sĩ, trước đây cũng đã tham gia khóa học sinh lý, vì vậy cô biết những gì đang xảy ra!
Mộ An An vừa lên xe, liền trực tiếp vạch hai chân ra ngồi ờ trên đùi của Tông Chính Ngự.

Cô bắt đầu không an phận cọ sát.

‘Thất gia, ngứa quá.

” – Mộ An An rơm
rớm nước mắt, khi nói chuyện đều phun ra hơi.

Cái mông chuyển động không ngừng, không thể nghi ngờ gì nữa đó chính là một loại lời mời gọi châm lửa.

Sắc mặt Tông Chính Ngự lập tức chìm xuống, cơ thể liền trở nên căng cứng.

Anh dùng một tay ôm lấy Mộ An An, ấn vào ghế ngồi, sau đó kéo dây an toàn thắt chặt cơ thể Mộ An An.


Mộ An An vô cùng khó chịu, khi Tông Chính Ngự kéo dây an toàn qua, hai tay của cô liền trực tiếp ôm lấy cánh tay của Tông Chính Ngự, cọ xát vào
ngực mình.

Hành vi này rất điên rồ nhưng lại rất gây kích thích người.

Tông Chính Ngự vốn dĩ đang trong cơn tức giận, thì lý trí ở trong đầu nháy mắt liền bị chấn vỡ.

Anh cưỡng chế lại phản ứng sinh lý, mới đè Mộ An An trở lại.

“Bé con, lập tức về khách sạn, không được náo loạn!” – Anh liền đè bả vai Mộ An An, cảnh cáo.

Kết quả Mộ An An liền ôm lấy khuôn mặt của Tông Chính Ngự, ròi mím môi hôn lên.

Đôi môi ẩm ướt, mang theo một mùi thơm ngọt ngào của đứa trẻ, còn có tiếng khóc nức nở của đứa trẻ: “Thất gia, cháu khó chịu.


“Chú hôn cháu, ôm cháu một cái đi, được không?” – Đứa nhỏ yếu ớt làm nũng, còn mang theo sự van xin.

Người bình thường căn bản không thể hoảng sợ!
Tông Chính Ngự đây là lý trí quá mức kiên cường mới kiềm chế xuống được, anh kéo cà- vạt, rồi trói chặt Mộ An An vào chỗ ngồi.

Mộ An An vừa khóc vừa giãy dụa: “Thất gia, sao chú có thể như vậy
chứ? Chú đây là chuẩn bị không cần An An nữa có không phải, trước kia cái gì chú cũng đều thỏa mãn An An.



“Thất gia, An An đặc biệt muốn ôm hôn chú, cả người cháu như đều đang bốc cháy vậy, Thất gia!”
Mộ An An đem tất cả ủy khuất, quả thực là rất thảm.

Khi ở trong hộp quà, cô điên cuồng kiềm chế bản thân, giữ sự tỉnh táo của mình.

Nhưng ngay khi ngã vào vòng tay của Tông Chính Ngự, cô liền kiềm chế không được.

Bản thân Thất gia chính là một loại siêu độc dược, cô ngày thường đều không có lý trí, huống chi là hiện tại.

Cô cảm nhận được cảm giác kiến đang gặm nhấm, từ bụng dưới lây lan thẳng tới ngực, rồi đến não.

Rất ngứa, rất tê.

Cũng chỉ có nhiệt độ cơ thể và mùi hương của người đàn ông ở trước mặt, mới có thể giảm bớt.

“Thất gia, chú không thương An An nữa sao?”
“Thất gia, chú nhìn An An đi có được không?”
“Thất gia, An An muốn hôn, miệng của Thất gia rất ngon, Thất gia…”
Mộ An An hết lần này đến lần tỏ ra đáng thương ủy khuất, nhưng Tông Chính Ngự chỉ cảm thấy đột ngột đau nhói ở thái dương.

Cuối cùng anh trực tiếp đưa tay bịt miệng Mộ An An lại.

Kết quả, đứa nhỏ hiện tại lại hoàn toàn vui sướng làm càn.

Anh vừa mới bịt lại, Mộ An An liền đưa đầu lưỡi ra, liếm theo nhịp tim ở lòng bàn tay của anh.

Tông Chính Ngự lúc này chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Anh liền vội bỏ tay ra.

Cùng lúc đó, anh liền trực tiếp ra lệnh với tài xế: “Tăng tốc!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.