Cho nên La Sâm sau khi xử lý xong những người đó, thì gặp được Đường Mật muốn xin chỉ thị của Tông Chính Ngự.
La Sâm nói thêm: “Thất gia, tôi ở bên câu lạc bộ phát hiện trên lầu có một cái phòng.
Bên trong có bảy tám gã đàn ông, đều là bạn của Lương Chính.
Nói là, chờ Lương Chính mua… chờ Lương Chính thành công, liền cùng nhau ở phòng phát trực tiếp.
”
La Sâm mặc dù nghiêm túc cẩn thận, nhưng khi báo cáo chuyện này, vẫn có chút nói lắp.
Có một số từ không thể nói ở trước mặt Tông Chính Ngự.
Anh đem Mộ An An sủng tới đàn tế thần, cho cô một thân kiêu ngạo, anh không chấp nhận được loại nhục nhã
này.
Mà sau khi La Sâm báo cáo xong, cũng không đợi Tông Chính Ngự đáp lại, liền hỏi lại một câu: “Thất gia?”
Mà giọng nói của Tông Chính Ngự, cách hơn mười giây mới truyền ra, cực kỳ lạnh lùng: “Chờ cô ta báo tin, thì đã sớm xảy ra chuyện rồi.
”
Khi Tông Chính Ngự nói ra lời này, La Sâm liền lập tức dừng lại.
Sắp xếp lại vấn đề.
Khi Tông Chính Ngự phát hiện Mộ An An không có ở trong phòng khách sạn, liền biết được Mộ An An đang ở
TAG, cho nên đã ra lệnh cho hắn phải nhanh chóng đến TAG ngay lập tức.
Mà người của Đường Mật lại chặn hắn ở giữa đường.
Không phải!
Chính xác mà nói, là chờ sẵn ở giữ đường.
La Sâm: “Thất gia xin lỗi, là tôi sơ suất, tôi biết nên làm như thế nào rồi.
”
Tông Chính Ngự: “Khoan đã.
”
Tông Chính Ngự nhướng mắt nhìn đội ngũ y tế đang điều trị cho Mộ An
An ở trong phòng, đôi mắt anh nheo lại.
Tông Chính Ngự nói: “Giữ Đường Mật lại, cô ta là của An An.
”
Có nghĩa là, giữ Đường Mật lại để cho Mộ An An tự mình xử lý.
La Sâm: “Rõ!”
Tông Chính Ngự trực tiếp cúp điện thoại, đặt điện thoại sang một bên.
Cùng lúc đó, cửa phòng được mở ra.
Bác sĩ vội vàng bước ra ngoài: “Thất gia, dược tính này đối với tiểu thư An An quá mạnh, nếu như cưỡng chế, tác dụng của loại thuốc này sẽ trực tiếp lưu lại ở trong cơ thể cô ấy, rất dễ gây ra hậu quả xấu.
”
Sau khi bác sĩ nói xong lời này, Tông Chính Ngự liền trực tiếp cho hắn ta
một ánh mắt chết chóc.
Bác sĩ điên cuồng đổ mồ hôi lạnh: “Chỉ có hai cách.
”
“Nói!
II
Khí tức của Thất gia quá mạnh, một chữ này nện xuống, bác sĩ có bị đập nát cũng không dám nói lời vô nghĩa, trực tiếp giải thích: “Hoặc là làm tình tám tiếng, hoặc là chịu đựng tám tiếng!”
Nói xong, bác sĩ liền cúi đầu, không dám nói lời nào.
Tông Chính Ngự cũng không có lên tiếng.
Nhìn lướt qua phòng trong.
Trên giường, vài y tá đang dùng chân đè lên chân chăn bông, đem Mộ An An trói vào trong chăn bông.
Như vậy có thể kiềm chế được Mộ An An, và sẽ không làm cho cô bị thương.
Nhưng Mộ An An đang bị khốn khổ, hiển nhiên là đã phát huy hết tác dụng của thuốc.
Không còn lý trí, bị thuốc kiểm soát.
ở dưới chăn bông giống như một con rắn nhỏ đang vặn vẹo, trong miệng rên rỉ, đều là những thanh âm không
thể nhẫn nhịn.
Nếu Mộ An An tỉnh táo mà biết mình đang ở trong tình trạng này, nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ và tức giận.
Tông Chính Ngự cau mày, trực tiếp ra lệnh: “Toàn bộ người ở trong phòng, trong vòng ba giây, liền biến mất cho tôi!”
Thất gia vừa nói ra lời này, toàn bộ nhân viên y tế của đội ngũ y tế không dám chần chừ một giây, lập tức liền biến mất khỏi phòng tổng thống.
Tông Chính Ngự đem cửa khóa.
Hơn nữa còn ra mệnh lệnh, trong
vòng tám tiếng, bất luận có chuyện gì, không ai được phép làm phiền!
Khi Tông Chính Ngự đi về phía phòng ngủ, anh cầm chiếc áo vest bị bỏ ở một bên, mặc vào lại lần nữa.
Đồng thời, mang thêm một chiế áo khoác ngoài.
Toàn bộ áo quần vô cùng gọn gàng.
.