Tông Chính Ngự không để ý đến
dáng vẻ bi thương của cô, anh liếc xuống màn hình điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn Mộ An An: “Đối phương hỏi cháu chơi thế nào rồi?”
Mộ An An không lên tiếng.
Tông Chính Ngự đột nhiên trầm giọng nói: “Trả lời!”
Mộ An An run rẩy, nhanh chóng nói: “Chơi rất vui, rất…”
“Hử?”
“À không phải, một vũ hội mặt nạ lộn xộn giống như vậy, kêu cô ấy sau này đừng có hại cháu nữa, cháu là một cô gái nghiêm túc, không tham gia
những vũ hội không đứng đắn như vậy.
”
“Quá nhiều chữ.
”
“Không chơi vui.
”
Mộ An An nhẹ nhàng nói xong, liền nhìn Tông Chính Ngự đang nhanh chóng gõ chữ trên màn hình, sau đó là âm thanh của tin nhắn gửi đến.
Mộ An An liếm đôi môi khô khốc của mình.
Hiện tại cô có chút sự hãi.
Nói chính xác hơn là bây giờ cô đang rất chôt da và sơ hãi.
Thất gia ăn mặc rất chỉnh tề và tao nhã, vẻ mặt thì thản nhiên như nước, nhưng Mộ An An hiển nhiên cảm nhận được người đàn ông này, mỗi lần nhướng mắt nhìn cô, tất cả đều là con dao sắc bén.
Nhưng, Tông Chính Ngự lại không nói gì.
Lại cầm lấy kinh tịnh tâm, tiếp tục vẻ mặt nghiêm chỉnh lật xem.
Không hề có ý định đến thả Mộ An An ra.
Mộ An An cảm thấy, Thất gia càng bình tĩnh, cô lại càng hoảng hốt.
Để cho cái chết của mình bớt đau khổ hơn.
Mộ An An quyết định thú tội để được khoan hồng.
“Thất gia, cái người tên là Người giàu nhất thế giới đó, là một người bạn cháu quen ở trên mạng, và cũng là người cháu đã gặp ngày hôm qua.
”
Mộ An An quyết định, bắt đầu giới thiệu Tiểu Cửu: “Khi cháu ở Giang Thành, cháu đã lướt đến Weibo của cô ấy, nói là TAG muốn tổ chức vũ hội mặt nạ, nói là Thái Tử Đoàn ở thủ đô tổ chức.
Cháu nghĩ Thái Tử Đoàn là nhóm anh em đã cùng chú lớn lên, tổ chức vũ hội nhất định chơi rất vui, vì
vậy cháu muốn đi, nhưng vừa nghe nói chú không đi, hơn nữa cô ấy có thư mời, cho nên cháu đã muốn thông qua cô ấy lấy nó.
”
Sau khi nói xong, Mộ An An bắt đầu khổ sở nói: “Lúc ấy cháu nghĩ sẽ chơi vui, cho nên mới đi tới đó.
Nhưng ai biết được mọi chuyện sẽ như thế này, Thất gia, chú cũng không biết đâu, những người đó còn muốn cháu lên sân khấu, khiêu vũ, cái người bạn nhảy nam đó còn chấm mút cháu nữa!”
“Mặc dù cháu đã phế hắn rồi, nhưng vẫn còn đau, lại còn bị nhốt ở trong hộp quà, cháu rất hoảng hốt, cháu…”
Câu nói kế tiếp, khi đối diện ánh mắt của Tông Chính Ngự, Mộ An An không thể bịa ra được nữa.
Tông Chính Ngự cũng không nói thêm cái gì.
Chỉ nhìn Mộ An An liếc mắt một cái, sau khi cô ngậm miệng lại, thì tiếp tục cúi đầu xem kinh tịnh tâm ở trong tay.
“Thất gia, chú có thể đừng đọc kinh tịnh tâm nữa được không?”
“Ta không đọc cái này, thi giây tiếp theo, ta sẽ muốn trừng phạt cháu.
”
“Vậy ngài vẫn nên đọc đi, đọc nhiều một chút, tịnh tâm.
”
Mộ An An nói xong liền câm miệng.
Tông Chính Ngự dựa vào ghế sô pha, lật xem kinh tịnh tâm.
Trong cả căn phòng, ngoại trừ tiếng lật sách của Tông Chính Ngự ra, chỉ còn lại tiếng thở hơi căng thẳng của Mộ An An.
Đương nhiên.
Còn có cả tiếng thở của Thất gia.
Nhưng người đàn ông này quá ổn định, Mộ An An căn bản không nghe ra sự khác thường trong tiếng hít thở của anh.
Mà tiêu hao từng chút một theo thời gian.
Tâm trạng Mộ An An càng ngày càng căng thẳng.
Bởi vì Tông Chính Ngự hoàn toàn không có ý định mở miệng nói chuyện, thậm chí càng không có hành động muốn cở trói cho cô.
Thất gia vốn ít lời, bình thường cả ngày không nói một lời nào cả.
Mộ An An đã quen với sự im lặng của người đàn ông, nhưng không thể quen với sự im lặng của tư thế này.
Yên lặng trong khoảng ba đến năm
phút.
.