Cùng lúc đó, giọng nói của Tông Chính Ngự vang lên: “Mộ An An.
”
“A, hả?” – Mộ An An nhanh chóng phản ứng lại, cố ý kìm nén cảm xúc: “Sao vậy?”
“Cháu đi vào đã được mười phút rồi.
” – Tông Chính Ngự nhắc nhở: “Không thoải mái sao?”
Mộ An An lúc này đáp lại: “Không có, cháu chỉ đang tẩy trang và dưỡng da trước.
”
Thất gia vẫn chưa đáp lại.
Mộ An An nhìn về phía cánh cửa, cảm giác Thất gia đã rời khỏi cửa.
Mộ An An nhéo mặt, rồi hít sâu một hơi, tự nhủ không nghĩ tới chuyện ngày hôm qua.
Cô đi tẩy trang, sau đó liền thư thả đi tắm rửa.
Có một cánh cửa trong phòng tắm dẫn thẳng đến phòng giữ quần áo,
Mộ An An quấn khăn tắm rồi trực tiếp đi tới phòng giữ quần áo.
Tất cả hành lý của cô đều ở trong phòng giữ quần áo, Mộ An An chọn một bộ quần áo, sửa sàng bản thân gọn gàng lại, rồi bước ra ngoài.
Kết quả khi vừa mới mở cửa ra, liền thấy Tông Chính Ngự đứng ở cửa, đang dựa vào chiếc bàn bên cạnh.
Cơ thể anh hơi nghiêng, lộ ra dáng người cao ráo, hơn thon dài, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, các góc áo sơmi thì được lặn vào bên trong quần tây.
Không có thắt lưng, nhưng vòng eo đó, thật là thon!
Khi Mộ An An nhìn đến xuất thần, Tông Chính Ngự đã đứng thẳng người, dang hai tay về phía Mộ An An.
Vẻ mặt Mộ An An hơi kinh ngạc.
Thất gla nói: “Vừa nãy nói, tắm rửa xong lại ôm một lát.
”
Mộ An An vừa nghe vậy, liền nở gan nở ruột
Nở gan nở ruột: niềm vui dạt dào/ tưng bừng vui nhộn.
Không chút do dự, trực tiếp nhảy lên người Thất gia, ôm chặt cổ Thất gia.
Theo bản năng muốn hôn lên mặt Thất gia, nhưng Thất gia lại né tránh.
Mộ An An lập tức liền bất mãn.
.