Mộ An An nhìn khuôn mặt u ám của Thất gia, suýt chút nữa phát điên lên vì cười.
LEO sau khi nói cảm ơn xong, liền dẫn Mộ An An đến giữa trung tâm địa điểm.
Đây là một khu đất trống, diện tích không lớn, trên đó còn đặt vài chướng ngại vật, các máy quay thì đang quay hình.
Tông Chính Ngự quét một vòng, cuối cùng ánh mắt tập trung vào chiếc ghế khá sạch sẽ, trực tiếp ngồi xuống.
Thất gia vừa ngồi xuống, đạo diễn đã nói xong các hạng mục công việc chú ý cho các ngôi sao và người qua đường ở giữa trung tâm địa điểm đã quay trở lại.
Kết quả phát hiện chỗ ngồi độc quyền của mình đã bị người khác chiếm.
Lúc này liền xụ mặt, bước về phía
trước: “Này, anh đang làm, cái gì, vậy?”
“Cỏ vấn đề gì?” – Tông Chính Ngự nhướng mày.
Khí chất không chỉ cao quý, ánh mắt lạnh nhạt,còn mang theo một chút lạnh lùng, sắc bén.
Đạo diễn vốn dĩ đang xụ mặt hung dữ, ngay lập tức nói: “Không có, ngài tiếp tục đi!”
Sau đó đạo diễn im lặng xoay người lại,đứng ở bên cạnh xem tình hình ở bên trong ghi hình.
LEO mới Mộ An An tới đây hỗ trợ là
nhiệm vụ của tổ chương trình, chương trình tạp kỹ này có hai ngôi sao dẫn đầu nhóm, làm nhiệm vụ và thi đấu cùng nhau.
LEO tìm Mộ An An, đối phương tìm thấy một vận động viên trượt băng trẻ tuổi ăn mặc rất thời trang.
LEO thấy bên kia rõ ràng đã tìm được người trượt ván, lúc này có chút bất lực lắc đầu.
Đối địch với LEO là một sao nữ siêu xinh đẹp.
Mộ An An nhận ra người này, Tống Khiết Nhã.
Dáng đi ngay thẳng xinh đẹp như một nữ thần.
Tống Khiết Nhã đánh giá Mộ An An từ trên xuống dưới.
Hôm nay Mộ An An mặc rất ngoan ngoãn, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường với một chiếc váy kẻ sọc đỏ và một đôi giày thể thao.
Trông là một học sinh rất ngoan.
Tống Khiết Nhã ngay lập tức thể hiện ra dáng vẻ của một người chiến thắng trước: “LEO vòng này cậu lại thua, cậu phải đi tàu lượn siêu tốc.
”
Khi Tống Khiết Nhã thốt ra lời này,
những người hâm mộ LEO ở xung quanh liền trở nên không vui.
“Đừng mà chị ơi, xin hãy giơ cao đánh khẽ, LEO của chúng tôi sợ độ cao, không thể đi tàu lượn được.
”
“Chị à, chị đã thắng LEO của chúng tôi bảy lần, cứu giúp đứa nhỏ đi.
”
Những người hâm mộ xung quanh bắt đầu cầu xin sự thương xót.
Tống Khiết Nhã ở một bên cười, mang theo một loại cảm giác ưu việt của một người chiến thắng.
“Không phải chị không muốn, mà thực lực của chị không cho phép.
”
Cô ta đắc ý nói xong, liền vỗ vai LEO: “Vốn lần này muốn để cho cậu, nhưng không nghĩ tới, cậu lại đi tìm một cô gái nhỏ yếu đuối như vậy, hết cách rồi.
”
LEO sờ cái mũi, rất bất lực.
“Các người ghi hình chương trình tạp kỹ không kỳ hạn này đều có nhiệm vụ trận đấu, mà cậu lại liên tục thua sao?” – Mộ An An hỏi một câu.
Đồng thời với một chút thương cả.
LEO lắc đầu: “Không còn cách nào khác, chị Nhã quá lợi hại, quả thực là vua trò chơi.
”
Nói xong, dường như nhớ ra điều gì đó liền nói thêm: “Chị đang mặc váy, lỡ chị ngã thì sẽ không hay cho lắm, em kêu trợ lý đổi cho chị một cái quần thể thao nhé?”
“Không cần, không ngã được đâu.
” -Mộ An An xua tay, nhân tiện chọn nhướng mày, ghé sát vào LEO nói một câu: “Anh trai LEO này, cậu hôm nay rất may mắn đấy, quơ được tôi.
Tôi sẽ giúp cậu kết thúc vận mệnh vua của trò chơi của chị Nhã các người.
”
Nói xong, Mộ An An liền dùng ngón tay cái xẹt qua cổ mình, làm ra một động tác xóa sổ, tự tin nháy mắt mấy cái.
.