Đã chuẩn bị xong.
Bốn chữ đơn giản ấy đã làm giảm bớt cơn giận của Đường Mật.
Khiến cô ta quay đầu nhìn về phía Mộ
An An nói một câu: “Tàu lượn siêu tốc mặc dù đã làm đai an toàn nhưng trong nhà ma vẫn có người giả ma doạ người, tiểu thư An An phải cẩn thận đó.
”
Mộ An An nghe Đường Mật nói vậy, tuy trên mặt cô ta là cười nhưng rõ ràng trong lời nói còn có ẩn ý, trong lòng cô liền thầm cười lạnh.
Ngoài mặt thì nói: “Đúng thế, chuyện ngoài ý muốn rất nhiều, tiểu thư Đường Mật cô cũng phải chú ý nhiều đó.
”
Mộ An An vừa nói xong thì cửa động đã mở ra rồi.
Nhân viên bắt đầu sắp xếp người tiến vào động.
Mộ An An xoay đầu nhìn về phía Tông Chính Ngự.
Anh đang nghiêng người dựa vào cây nghe điện thoại, biểu cảm trên mặt không tốt lắm.
Rõ ràng cuộc điện thoại ấy không mấy vui vẻ.
Mộ An An cúi đầu lấy điện thoại ra nhắn tin cho La Sâm.
Mộ An An: Chuyện vũ hội mặt nạ hôm qua ở TAG, lão gia Tông Chính ở bên kia có biết không?
La Sâm hiển nhiên là không nghĩ tới Mộ An An sẽ hỏi chuyện này nên lập tức gửi sang một cái
Qua vài giây mới trả lời lại lần nữa.
La Sâm: Lão gia biết rồi, hơn nữa còn vô cùng tức giận.
Mộ An An: Tôi biết rồi.
Vừa trả lời tin nhắn xong, thì Mộ An An đã tiến vào khu chơi rồi.
Đồng thời lúc đó, em gái của Đường Mật đột nhiên la lên muốn đi vệ sinh, Đường Mật đã bảo nhân viên đưa cô bé đi.
Mỗi một hàng trên xe tàu lượn siêu tốc chỉ có hai chỗ ngồi, em gái của Đường Mật vừa bị đưa đi thi Mộ An An liền bị xếp vào ngồi với Đường Mật.
Đường Mật ra vẻ lấy làm tiếc nói: “Em gái chỉ có thể ngồi chuyến sau rồi.
”
Trong lòng Mộ An An biết rõ đây là Đường Mật cố ý.
Nhưng cô cũng không vạch trần cô ta, chỉ thuận theo câu Đường Mật nói mà đáp: “Dù sao tàu lượn cũng không có chạy mất.
”
Ngay lúc đó nhân viên ở bên cạnh đã khởi động tàu lượn.
Vừa khởi động đã lao ra với tốc độ cực nhanh sau đó xoay vòng, quả thực vô cùng kích thích.
Sau lưng không ngừng truyền đến âm thanh hét chói tai.
Thậm chí còn có người hét lên tỏ tình khi bọn họ đang quay tròn trên bầu trời cao.
Thật là kích thích chết đi được.
Mà sau khoảnh khắc xoay tròn trên không trung, xe bắt đầu giảm tốc độ tiến vào khu ma đạo.
Từ cửa nhìn vào, là một mảng đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy.
Những hành khách ở đằng sau vừa hưng phấn vừa căng thẳng.
Xe vừa đi vào, giống như chui vào một cái hố đen, hoàn toàn không có nguồn sáng, theo tiếng la hét từ phía sau, Mộ An An móc từ trong túi xách ra một chiếc kính, rồi đeo lên.
Vừa đeo lên, bên trong ngôi nhà ma ban đầu vốn dĩ là bóng tối đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ, ánh sáng đỏ này giống như hiện trường của một vụ giết người.
Giống như bị nhuộm đầy máu.
Mộ An An vì đang đeo kính, nên nguồn sáng nhìn thấy không có mạnh
lắm.
Mắt cô từ bé đã không tốt.
Vì thế ngay từ khi còn nhỏ, mẹ và ông ngoại đã dạy Mộ An An đủ thứ kiến thức để bảo vệ đôi mắt của mình.
Trong số đó, có chiếc kính râm mà Mộ An An đang đeo, cô lúc nào cũng đem theo bên người.
Cùng lúc đó, Mộ An An cảm thấy có một làn gió mát từ phía sau ập đến, còn có một chút sắc bén.
Cô gần như theo bản năng cúi gập người sát xuống đùi mình, khi lần nữa ngẩng đầu lên cô thấy có một con ma đang treo lơ lủng ở trên tường, cầm dao công kích về phía Mộ An An.
Tiếng thét chói tai ở xung quanh vẫn không ngừng vang lên.
Tất cả mọi người đều đang ở trong trạng thái sợ hãi, hoàn toàn không hề để ý đến cảnh tượng chấn động lòng người đang xảy ra ở ghế cuối cùng trong chuyến xe.
Con dao đang kề sát mặt Mộ An An, nhưng cô phản ứng cực nhanh tránh đi, đồng thời bắt lấy cổ tay đối phương.
Cùng lúc đó con “ma” bên trái đang cầm một sợi dây quàng vào cổ Mộ An An!
Mộ An An dùng sức nắm lấy con ma
cầm dao, sau đó dùng lực một cái mượn con dao đang ở trong tay đối phương cắt đứt sợi dây trên cổ.
Nhưng con ma cầm dây kia không biết móc ở đâu ra con dao nữa tiếp tục tấn công Mộ An An.
Cũng chính vào lúc đó kính của Mộ An An bị đụng rơi xuống, đột nhiên một luồng sáng ở đâu đó chiếu đến làm kích thích mắt Mộ An An.
Bên ngoài tàu lượn siêu tốc.
Cuộc điện thoại giữa Tông Chính Ngự và lão gia vẫn đang tiếp tục.
Tính tình của lão gia vẫn luôn rất hung dữ, mặc dù đang nhập viện nhưng vẫn hung bạo như sấm.
Từ lúc Tông Chính Ngự nghe điện thoại cho đến giờ vẫn luôn quở trách không ngừng.
Mà Thất gia thì vẫn không nói một lời.
Lão gia mắng mệt rồi mà vẫn chưa nghe thấy hồi đáp, lúc này lại mắng một câu: “Sao nào, câm rồi à?”
“Trong ba ngày Đường gia sẽ biến mất khỏi thủ đô, chuẩn bị xong rồi.
” -Tông Chính Ngự trực tiếp đáp.
Lão gia vốn dĩ vừa mới khiển trách
xong, trong nháy mắt liền bùng nổ: “Cậu đang nói cái rắm gì vậy! Cậu thật sự muốn vì cái con hoang không biết từ đâu đến mà đối đầu với tôi sao? Tông Chính Ngự! Cậu đừng quên thân phận của mình!”
“Đó không phải là con hoang.
” – Tông Chính Ngự giọng điệu bình tĩnh:
“Cháu nuôi con bé lớn lên thì phải chịu trách nhiệm.
Huống hồ…”
Con ngươi Tông Chính Ngự đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Là Đường Mật tự tìm đường chết.
”
“A…”
Tông Chính Ngự vừa dứt lời, thì có
một tiếng hét thất thanh đột nhiên truyền ra từ nhà ma.
Ngay sau đó, chiếc tàu lượn ra khỏi ngôi nhà ma mang theo nhiều tiếng hét khác nhau.
“Ôi trời ơi!!!”
“Xảy ra án mạng rồi!”.