“ừm.
”
“Em gái của Đường Mật thì phải làm sao?” – Mộ An An hỏi một câu, bởi vì tầm mắt cô đúng lúc hướng về phía tiệm ăn ở đằng trước, em gái của Đường Mật đang ngồi ăn kem cùng với một cô nhân viên.
Đối với chuyện vừa xảy ra không hề biết gì.
“Ta sẽ gọi người đưa nó vê.
” – Tông
Chính Ngự trả lời đơn giản.
Đồng thời cũng đã lau sạch hết những vết máu trên người Mộ An An.
Một vệ sĩ toàn thân đồ đen cầm một chiếc túi cung kính đưa đến trước mặt Tông Chính Ngự.
Tông Chính Ngự nhận lấy đưa cho Mộ An An: “Phía trước đã dựng xong phòng thay đồ, cháu ra đó tắm rồi thay một bộ đồ mới đi.
”
Mộ An An quay đầu lại nhìn, dưới bóng cây kia đã bố trí sẵn một phòng thay đồ tạm thời.
Mấy người vệ sĩ áo đen mặt nghiêm
túc đứng canh ở trước cửa.
Mộ An An gật đầu rồi ôm lấy quần áo đi về phía chỗ thay đồ.
30 phút sau.
Mộ An An tắm xong thay một bồ đồ mới, sau khi đi ra, toàn thân đều cảm thấy thoải mái hẳn.
Tâm trạng cũng rất vui vẻ.
Đồng thời, trời cũng đã bắt đầu tối đi, tất cả những bóng đèn lộng lẫy xinh đẹp trong khu vui chơi đều được sáng lên, trông giống như một toà lâu
đài biết nói vậy.
Khi Mộ An An đi đến trước mặt Tông Chính Ngự, Thất gia liền vươn tay giúp cô chỉnh lại áo khoác, nhận tiện kéo khoá áo lên cao.
“Thất gia, mặc như thế rất phèn.
” -Mộ An An kháng nghị.
Muốn đưa tay lên kéo khoá áo xuống, thì cổ tay liền bị Tông Chính Ngự bắt được: “Buổi tối lạnh.
”
“Lạnh thì lạnh, xinh đẹp vẫn quan trọng nhất.
” – Mộ An An biểu lộ nội tâm bướng bỉnh.
Cô muốn phong độ, không cần độ
ấm.
Xinh đẹp là quan trọng nhất.
Tông Chính Ngự lười quan tâm cô, kéo lỗ tai cô đi ra phía bên ngoài.
Chiếc Rolls-Royce màu đen đã ngạo nghễ lái vào khu vui chơi và dừng ngay trên lối đi.
Xung quanh có rất nhiều người vây xem đều bị vệ sĩ áo đen chặn lại.
“Tối nay muốn ăn gì?”
Sau khi lên xe Thất gia hỏi một câu.
“Tối nay chúng ta ăn ở khách sạn đi.
– Mộ An An đáp.
Lông mày Tông Chính Ngự khẽ cau, nhìn về phía Mộ An An.
Nhưng Mộ An An lại nghiêng đầu nở một nụ cười tươi với Thất gia.
Mộ An An nói: “Thất gia à, tối nay chú đi tìm lão gia đi.
”
Lời này vừa nói ra, lông mày Tông Chính Ngự liền cau chặt hơn.
Mộ An An nói tiếp: “Nhớ giải thích rõ với lão gia, đó chỉ là hiểu lầm với Đường gia thôi, Đương Mật gặp chuyện không may ngoài ý muốn, Ngự Viên Loan của chúng ta có đội
ngũ y tế, hai ngày nữa bọn họ sẽ đến.
”
Khi nói những lời này, Mộ An An vô cùng bình tĩnh và khéo léo.
Nhưng sắc mặt của Tông Chính Ngự lại vô cùng xấu.
Anh nói thẳng: “Chuyện này không cần cháu lo, cháu chỉ cần nghĩ tối nay ăn gì là được.
”
Thái độ này rất rõ ràng.
Là không bỏ qua cho Đường gia.
Cũng không muốn Mộ An An bị liên luỵ trong đó.
Ngay khi cô đi về phía Tông Chính Ngự, cô đã biết không dễ dàng gì thuyết phục được Thất gia.
“Thất gia.
” – Mộ An An nhỏ giọng kêu
một tiếng.
“Ngoại trừ chuyện buổi tối ra bất kỳ chuyện gì cũng không được nhắc đến.
” – Thất gia trực tiếp ném ra một câu.
Vừa độc đoán vừa bá đạo.
Mộ An An ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, bàn tay khẽ đặt lên trên đùi, dùng ngón trỏ xoa đùi mình.
Qua một lúc, Mộ An An nói: “Nhưng mà nợ của cháu và Đường Mật, vừa nãy đã giải quyết xong rồi.
”
“Đó là nợ của cháu.
“Thất gia với Đường gia, và Đường Mật đâu có nợ gì cần tính đâu ạ?”
“Bé con.
”
Tông Chính Ngự trực tiếp ngắt lời Mộ An An, vươn tay nâng cằm cô lên, âm thanh lạnh lẽo: “Chuyện này không cần bàn bạc nữa.
”
Kết quả, vừa mới nói xong, liền thấy Mộ An An vành mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm mình.
Thái độ cương quyết của Tông Chính Ngự thoáng chốc có chút buông lỏng.
Mộ An An mím đôi môi nhỏ nhắn, biểu cảm càng ngày càng đáng
thương.
Biểu cảm của Tông Chính Ngự có chút dịu đi, nhưng lời nói vẫn rất nghiêm khắc: “Bé con, cháu đừng bán thảm
với chú.
”
Bán thảm: Tỏ vẻ khổ sở, đáng thương.
Mộ An An không hề thu lại biểu tình.
Nói chuyện với Thất gia mà không
bán thảm thì cái gì cũng không nói được.
Mộ An An lén vươn tay, thật cẩn thận cầm lấy tay áo của Thất gia.
Dáng vẻ nhút nhát cùng với ngoan ngoãn này đã đánh mạnh vào nơi mềm yếu nhất trong tim Thất gia.
Mộ An An nói: “Nói trắng ra vũ hội mặt nạ hôm qua cũng là do cháu tự lẻn vào đó, xảy ra chuyện cháu cũng có lỗi, hơn nữa còn sai rất nghiêm trọng.
”
“Cháu vậy mà nhận sai rồi?”
Buổi sáng nếu như không phải thấy
đứa nhỏ quá uỷ khúc, khiến cho anh đau lòng.
Thì Tông Chính Ngự đã sớm không lưu tình mà xử lý sạch sẽ rồi.
Mộ An An lại cúi thấp đầu, hoàn toàn giống như một đứa trẻ làm sai: “Hôm qua lúc cháu thấy Thất gia đến, cháu đã biết mình đã làm sai rồi.
”
“Buổi sáng thức dậy cháu không vui, không phải vì bị ức hiếp.
”
Mộ An An nhẹ giọng nói, nắm lấy cánh tay Thất gia, rồi đặt trán mình lên đó.
Cô chỉ cần ở trước mặt Thất gia liền
mêm mại vô cùng.
Mỗi lần Mộ An An dùng dáng vẻ như vậy để nói chuyện với Thất gia, cái gì cũng có thể giải quyết được.
“Biết sai là được rồi.
” – Thất gia cứng rắn đáp, sau đó rút tay về.
Hôm nay Mộ An An dùng cách mềm mại lại còn bán thảm như vậy nói chuyện với Thất gia, rõ ràng là không có tác dụng.
Tông Chính Ngự thu lại cánh tay sau đó đổi tư thế ngồi, hai chân tao nhã vắt chéo, một tay để trên đùi, tay còn lại khẽ đặt trên trán.
Tư thế rất lạnh nhạt như thể rất lười nói với Mộ An An về chuyện của Đường Mật.
.