Lãng phí thời gian.
Mộ An An ngồi im một bên nhìn chằm chằm vào góc mặt nghiêng của Tông Chính Ngự.
Mũi anh rất đẹp.
Sống mũi rất vừa vặn, không phải kiểu mũi diều hâu nhưng cũng không quá tròn, là một chiếc mũi rất hoàn hảo.
Vì thế kết hợp với đường viền sườn mặt khiến toàn bộ khuôn mặt rất hài
hoà.
Mộ An An mím môi.
Trong lúc xe dừng đèn đỏ Mộ An An liền nắm lấy tay của Tông Chính Ngự, sau đó trực tiếp vắt chân qua, rồi ngồi lên người Tông Chính Ngự.
Thất gia cau mày: “Sao vậy?”
Mộ An An nhìn Tông Chính Ngự bằng khuôn mặt đáng thương, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thất gia, cháu không phải thánh mẫu, cháu là do chú nuôi lớn, từ nhỏ chú đã dạy cháu không được chịu uỷ khúc, không thể bị ức hiếp.
”
Tông Chính Ngự không đáp.
Nhưng ánh mắt rõ ràng đang trách cứ Mộ An An:
Cháu vẫn còn nhớ những lời này à.
Mộ An An nói: “Nhưng dù gì Đường gia và lão gia vẫn có mối quan hệ thân thiết, cháu không muốn chú vì cháu mà bất đồng với lão gia, như thế sẽ khiến lão gia nghĩ rằng cháu chính là một mầm tai hoạ.
”
Mộ An An vốn dĩ không muốn trực tiếp nói ra những lời này.
Nhưng thái độ của Thất gia quá trực tiếp vì thế cô buộc phải nói ra.
Sự tồn tại của cháu vốn đã không
được lão gia thích rồi.
Cháu không muốn vì chút chuyện này của cháu mà khiến lão gia có bất cứ thành kiến nào không tốt với cháu.
”
Lão gia hiện giờ chính là người thân duy nhất của Thất gia.
“Cho nên Thất gia à, chuyện này chúng ta có thể bỏ qua không?” – Mộ An An nhìn Tông Chính Ngự hỏi.
Tông Chính Ngự không đáp chỉ nhìn chăm chăm Mộ An An.
Lúc con bé nói những lời này, con bé rất vô cùng nghiêm túc, ánh mắt cũng rất chân thành.
Đó là đang suy nghĩ cho anh.
Rất ngoan, cũng rất hiểu chuyện.
Nhưng trong lòng Tông Chính Ngự lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Đứa nhỏ này không nên hiểu chuyện như thế.
“An An.
”
Tông Chính Ngự gọi tên cô sau đó vươn tay vuốt tóc cô, bình tĩnh nói: “Bất kể là chuyện của lão gia hay chuyện của gia tộc Tông Chính, cháu cũng không cần quan tâm.
”
Mộ An An không đáp.
Tông Chính Ngự lại nói: “Ta chỉ cần cháu ngoan ngoãn làm công chúa nhỏ ở Ngự Viên Loan, làm những gì mình thích, mình vui vẻ là được.
”
Lời nói rất ấm áp.
Nhưng lời Tông Chính Ngự vừa thốt ra, trong lòng Mộ An An lại có một trận chua xót.
Mũi cũng xót theo.
Dường như Mộ An An nghe ra một ý nghĩa khác.
Lão gia cùng với gia tộc Tông Chính đều không có liên quan gì đến cô.
Cô chỉ là con chim hoàng yến mà Tông Chính Ngự nuôi ở Ngự Viên loan.
Chỉ cần cô ngoan ngoãn làm công chúa của Ngự Viên Loan.
Đổi một cách nói khác chính là cô chỉ cần ngoan ngoãn ở trong Ngự Viên Loan là được.
Mộ An An đột nhiên rũ mắt xuống, hốc mắt không tự chủ được ẩm ướt làm mờ đi tầm nhìn.
Đường Mật vẫn luôn nói cô chính là con chim hoàng yến trong Ngự Viên Loan, cô sẽ mãi mãi là một sự tòn tại không xứng tầm.
Lúc đó trông cô rất bình tĩnh nhưng thật ra trái tim lại bị tổn thương.
Cô chỉ không ngừng nói với chính mình, cô muốn làm vợ của Tông Chính Ngự, muốn làm Thất thiếu phu
nhân của gia tộc Tông Chính.
Con đường này rất khó đi nhưng chỉ cần cô kiên cường là có thể bước qua.
Lời này của Thất gia trực tiếp khiến cô cảm thấy đoạn đường này không còn cách nào để bước qua được nữa.
Cô hoặc là không nhảy qua, nếu đã nhảy qua thì sẽ phải chịu tan xương nát thịt.
Mộ An An không sợ tan xương nát thịt, cô chỉ sợ mất đi tư cách ở bên cạnh Thất gia.
“Tí tách.
Giọt nước mắt to như hạt đậu từ khoang mắt của Mộ An An rơi xuống, không cẩn thận rơi trên chiếc quần tây của Tông Chính Ngự, ngay lập tức làm ướt cả một mảng lớn.
Tông Chính Ngự lập tức nâng mặt cô lên để cho cô ngẩng đầu lên.
Lúc này liền thấy khuôn mặt đẫm lệ của cô.
Những giọt nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên mặt cô, trông vừa tủi thân vừa đau lòng.
Tông Chính Ngự vội rút khăn giây lau
cho Mộ An An: “Ta mới nói có hai câu mà đã khóc rồi?”
Mộ An An lườm Tông Chính Ngự: “Cháu buồn, cháu chỉ không muốn để lão gla cảm thấy cháu là đồ tai hoạ, không muốn người mà Thất gia quan tâm đến ghét bỏ mà thôi.
”
Mọi ánh mắt trên thế gian này cô đều không quan tâm.
Chỉ duy nhất mỗi Tông Chính Ngự.
Anh và cách nhìn của người anh để tâm, Mộ An An vô cùng để ý.
“Cháu chỉ là không muốn.
” – Mộ An An nói.
Cô lại khóc rất đáng thương.
Cô chỉ không muốn có khoảng cách không cách nào vượt qua giữa mình và Tông Chính Ngự.
Mộ An An càng khóc càng thảm.
Cô tủi thân: “Chú không thèm nghe cháu, cháu đã nói nhiều như thế rồi, cháu cũng rất ghét Đường Mật mà, lúc nãy tiến vào nhà ma cháu đã suy nghĩ rất nhiều.
Cháu nên làm như thế nào để khiến Đường Mật sự cháu nhưng cũng không thật sự để cô ta xảy ra chuyện.
”
“Cô ta chết hay không, bị huỷ dung hay không có liên quan gì đến cháu.
”
“Nhưng cô ta sinh ra đã hoàn hảo, có một Đường gia, có nơi bảo vệ cô ta.
”
Mộ An An rất hiếm khi khóc.
Nhưng một khi đã khóc thì cô sẽ khóc hết những tùi thân và buồn bã ra hết.
Cô nức nở nói xong.
Nhưng nội dung mà cô nói ra, chính cô cũng lờ mờ chẳng hiểu gì.
Cũng không biết cô đang nói gì, chỉ là một mớ hỗn loạn, nhưng bộ não lại đi theo cảm xúc mà nói ra.
Trận khóc này của cô đúng là thực sự đã khóc vỡ sự lạnh lùng Tông Chính
Ngự.
Đặc biệt là đôi mắt lúc nhìn chăm chăm vào Tông Chính Ngự ấy, iống như một nỗi bất bình to lớn, giống như nỗi cô đơn bị bỏ rơi, khiến Tông Chính Ngự hoàn toàn đầu hàng trước đứa nhỏ này.
Tông Chính Ngự ôm Mộ An An vào lòng: “Ta biết rồi, đừng khóc nữa.
”
Mộ An An không quan tâm mà vùi mặt vào vai Tông Chính Ngự, dùng tây trang của anh lau sạch nước mắt.
Đối với một người có bệnh sạch sẽ như Thất gia, việc này đúng là thách thức thần kinh của anh.
Nhưng lúc đó đứa nhỏ này khóc dữ dội quá anh không có thời gian đề ý tới.
Anh chỉ để ý đến việc phải dỗ con bé.
“Ta đồng ý với cháu.
” – Cuối cùng Tông Chính Ngự cũng lên tiếng: “Không huỷ đi Đường gia, không động vào Đường Mật.
”
Cô gái đang lau loạn xạ trên áo Thất gia lúc này mới ngẩng đầu đối mặt với thất gia: “Chú nói thật chứ?”
Tông Chính Ngự nhìn đôi mắt đỏ au của con bé đột nhiên cười lên.
Vươn tay bóp mặt Mộ An An.
.