Mộ An An vừa nói chuyện thứ hai liên quan đến bác sĩ cố, bác sĩ cố liền trầm mặc.
Vị bác sĩ này trông phế tài như vậy thôi, nhưng thật ra suy nghĩ lại rất tỉ mỉ.
Trong lòng Mộ An An đã tự mặc định bác sĩ Cố – Cố Thư Khanh này chính là một nhà sư quét rác.
Là một nhân vật thâm tàng bất lộ điển hình
Thâm bất tàng lộ: Giấu tài, giỏi nhưng không thể hiện ra ngoài.
Trong lúc bác sĩ cố trầm mặc, Mộ An An đã lên tiếng: “Tôi tham gia buổi vũ hội mặt nạ tại câu lạc bộ tư nhân TAG của Thái Tử Đoàn, nghe được một số chuyện.
”
Lời này vừa nói ra, Mộ An An liền cảm nhận được phía bên kia điện thoại, nhịp thở của bác sĩ dường như nặng hơn một chút.
Nhưng cũng chỉ có vài giây rôi thôi.
Bác sĩ Cố hiển nhiên là đã đưa điện thoại ra xa một chút.
Hắn không đáp, nên mộ An An cũng không có nghe được động tĩnh gì.
Mộ An An tiếp tục nói: “Tôi nói cho anh biết chuyện này là muốn thông báo với anh một tiếng, đối với chuyện của 10 năm trước có thể sẽ có ngày tôi biết được, bởi vì chuyện này liên quan đến di chứng tổn thương của Thất gia, tôi biết đi đào bới quá khứ của người khác là chuyện không có đạo đức, nhưng tôi không cách nào khống chế được tương lai có vài lúc, bản thân mình sẽ dính vào chuyện
“Đến lúc đó ắt là cũng sẽ dính dáng đến đương sự là anh đây, hơn nữa tôi còn biết chuyện này đã để lại không ít tổn thương cho anh.
”
Nói đến đây Mộ An An kỳ thực đã nói rất nhiều.
Cô nói rất chậm cũng như đem hết những suy nghĩ của mình ra trình bày rõ ràng.
Mộ An An: “Vì thế tôi nhắc trước với anh là để anh chuẩn bị tâm lý, nhưng tôi sẽ đảm bảo, nếu có một ngày tôi biết được chuyện này tôi sẽ xử lý ổn thoả, bảo đảm sẽ không mạo phạm đến Thất gia và anh.
”
Lúc này, Mộ An An cũng đã biểu đạt suy nghĩ của mình, chỉ chờ câu trả lời từ bác sĩ Cố ở phía bên kia điện thoại thôi.
Mộ An An chờ đợi khoảng 2 phút, chiếc điện thoại im lặng đột nhiên vang lên tiếng cười của bác sĩ cố.
Mộ An An có chút khó hiểu.
Bác sĩ Cố nói: “Tiểu thư An An, tôi đã từng nói với cô câu này chưa?”
“Câu gì?”
“Trông cô có vẻ trầm lặng và thiếu kiên nhẫn, nhưng thật ra lại là người rất hiểu chuyện và ấm áp.
” – Bác sĩ
cố đáp.
Mộ An An khẽ cau mày khi nghe thấy câu nói này.
Cô không thích kiểu đánh giá này cho lắm.
Bác sĩ Cố lại khẽ cười một tiếng: “Vốn dĩ chuyện này cô không cần phải nói với tôi, cũng không cần đặc biệt nhắc nhở tôi, càng không cần phải dùng đến hai từ “mạo phạm” này.
”
Đối với bác sĩ Cố mà nói thì hai từ “mạo phạm” này chính là nơi mềm yếu nhất của Mộ An An.
“Tiểu thư An An, cảm ơn cô.
Bác sĩ Cố đột nhiên đổi phương thức nói chuyện như vậy, Mộ An An không thích cho lắm, liền nhanh miệng nói: “Tôi chỉ thông báo với anh một tiếng, không nên tự mình đa tình suy nghĩ nhiều như thế, tối rồi tôi ngủ đây.
”
Mộ An An nói xong, cũng không đợi bác sĩ Cố ở bên kia đáp lại, mà trực tiếp cúp điện thoại.
Cô tiện tay ngắt tàn thuốc.
Mộ An An vốn định ném điện thoại sang một bên thì điện thoại lại rung vài lần.
Là tin nhắn Wechat.
Thất gia: Ngoan.
Mặc dù tin nhắn chỉ có một chữ nhưng cũng khiến trái tim Mộ An An không nhịn được mà tan chảy.
Cô thả người lên sofa gửi một cái mặt cười hun chụt chụt cho Thất gia.
Mộ An An: Cháu phải đi ngủ rồi.
Thất gia: Ngủ ngon.
.