Nhưng Mộ An An lại bất lực nói: “Nữ thần à cô như thế sẽ bị bắt đó.
”
“Giang Thành có quy định nghiêm cấm đua xe.
Núi Mộ Vân nãy vốn dĩ cũng không phải nơi hợp pháp gì, nhưng chưa có quậy đến xảy ra chuyện lớn nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua đó.
Bây giờ còn ngang nhiên đua xe ở đường lớn vào giờ cao điểm, đây không phải là tìm đường chết à?”
Mộ An An có thói quen trong lúc ngồi ngẩn ra sẽ có tư thế nghiêng người sang phải, tay phải chống đầu.
Còn giấy kiểm tra sẽ đặt bên tay trái.
Người ngồi ở bên trái Mộ An An, là nữ thần Giang cầm, đứng vị trí thứ hai của học viện Y Học.
Chỉ cần cô ta khẽ ngẩng đầu một cái là có thể liếc hết bài thi của Mộ An An.
Nhưng mà, sau khi kiểm tra xong, bài thi của Mộ An An bị hack từ vị trí thứ nhất xuống vị trí thứ hai.
Cô cũng không biết cái người hack
bài thi kia của cô, có não hay không nữa.
Chuyên nghành hạng nhất chép bài hạng hai? Nói ra thật buồn cười.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng dù sao Mộ An An bây giờ cũng đang ở trong thân phận Tông Thất.
Là một con thiếm cẩu cao cấp thì tất nhiên sẽ đứng về phía nữ thần rồi.
Tông Thất nhăn mày: “Cô nói như vậy, thì nhân phẩm của tiểu công chúa này vô cùng có vấn đề.
”
“Kẻ xấu thì lắm tật thôi.
” – Giang cầm nói.
“Vậy, vậy chuyện của đại tiểu thư Hoắc gia sao lại có liên quan đến chuyện này? Sao đang yên đang lành lại gây khó dễ cho bệnh nhân ở bệnh viện tâm thần Thiên Lam vậy?” – Tông Thất dò hỏi.
Giang cầm cười khinh bỉ: “Cái cô đại tiểu thư Hoắc gia kia làm sao mà không phải là gây khó dễ với bệnh nhân, cô ta chỉ là nhìn không ưa con nhỏ xấu xí kia.
Rõ ràng con xấu xí như vậy nhưng lại luôn đối địch với đại tiểu thư Hoắc gia ở khắp mọi nơi.
Hoắc Chân Chân kia, cũng là một con
Ặ II
ngoe.
“Tôi chỉ hơi nói có hai câu thì đã kích
hoạt được sự thù hận của Hoắc Chân Chân đối với con nhỏ xấu xí kia.
” – Khi Giang cầm trình bày những lời này, cảm thấy rất tự hào với người khác.
Cô ta cảm thấy mình rất ngầu lòi, mình đã chơi đùa trên đầu người ta.
Hơn nữa là đang hưởng thụ cảm giác chơi đùa người khác.
Giang cầm nói tiếp: “Tôi nhìn thấy người bệnh nhân đó ngày nào cũng đòi muốn chết.
Còn nhìn thấy con nhỏ xấu xí đó đưa đồ cho bệnh nhân, thế là tôi chỉ đơn giản nói với Hoắc Chân Chân, nếu bệnh nhân kia đã muốn chết vậy thì cô tiễn người đó một
đoạn đi, tiễn người bệnh nhân đó đi xong thuận tiện khiến con nhỏ xấu kia thân bại danh liệt, ngay cả trường học cũng không thể quay về!”
Mộ An An trầm mặc nghe Giang cầm nói.
Từ giọng điệu Giang cầm, mạng của Mặc Mặc và mẹ cô ấy căn bản không phải là sinh mạng.
Đối với đại tiểu thư Giang cầm mà nói, thì chuyện này chẳng là gì cả!
Trước đó cô cũng đã đoán ra được, trong chuyện này Giang cầm sẽ không thoát nổi bị dính dáng.
Cũng bị Giang Trấn cưỡng ép đến xin lỗi trước mặt Mộ An An.
Nhưng cũng chỉ xin lỗi mà thôi.
Sau chuyện này, Giang cầm vẫn tự cho mình là giỏi, là đại tiểu thư Giang gia cao cao tại thượng, là nữ thần cao cấp của tất cả mọi người trong học viện Y học.
Tội nghiệp Mặc Mặc và mẹ cô ấy, vì chuyện này cả trái tim và thể xác đều bị thương tổn, Mộ An An không ngừng siết chặt vô lăng để áp chế cảm xúc của chính mình.
Đây là giai đoạn nghiêng nhất của cái dốc, nếu Mộ An An không khống chế
tốt cảm xúc của mình thì cô sẽ kích động đem xe xông thẳng xuống núi, để cái người phụ nữ kia thử cảm giác bị tan xương nát thịt là như thế nào!
Để cô ta hiểu được sinh mạng quý giá như thế nào!.