Giang cầm còn chưa kịp phản ứng, Mộ An An đột nhiên đạp ga, tăng tốc độ lao đi.
Chiếc xe đột ngột tăng tốc độ, gây ra cú va chạm, khiến cho Giang cầm vốn đang đứng ở trên chỗ ngồi, té mạnh xuống.
Mộ An An tùy ý đỡ một phen, đảm bảo Giang cầm không ngã ra khỏi xe.
Giang cầm chỉ là ngã vào lưng ghế, cú ngã rất mạnh.
Giang cầm khó chịu: “Tông Thất, anh lái xe kiểu gì vậy?”
“Xin lỗi, tôi phải bỏ xa cảnh sát.
” – Mộ An An nhắc nhở một câu một cách có lệ: “Nữ thần, cô nên thắt dây an toàn vào đi.
”
Vừa mới nhắc nhở xong, tốc độ lại tăng lên thêm.
Giang cầm muốn mở miệng, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh, cô ta lập tức
kéo dây an toàn, rồi thắt dây an toàn lên người.
Mộ An An quay đầu lại nhìn thoáng qua chiếc xe cảnh sát giao thông đang đuổi theo không chịu buông tha, liền tăng tốc thích hợp, khi đến ngã tư, trực tiếp đánh xe về phía bên phải.
Bên phải là đường mòn đến dân cư, lúc này không có xe cộ.
Dù sao thì Mộ An An cũng đã đua mấy năm rồi, kỹ năng và tốc độ vẫn rất tuyệt vời, sau khi rẽ vào đường mòn thêm một đoạn nữa thì cảnh sát giao thông không còn đuổi kịp được nữa.
Mộ An An giảm tốc độ xe.
Từ trong túi lấy ra điếu thuốc và bật lửa, sau đó cúi đầu châm lửa.
Sau khi hút một ngụm, liền kẹp điếu thuốc ở ngón trỏ và ngón giữa tay phải, sau đó tùy ý đặt tay phải ở trên cửa xe.
Khói thuốc bị gió thổi bùng cháy lên.
“Tông Thất, tôi phát hiện, anh có chút nhát gan nha.
”
Giang cầm đặc biệt không hài lòng với việc lái xe vừa rồi của Mộ An An: “Anh nên lái thẳng xuống, lái xe thẳng tới khu vui chơi giải trí vực, lúc này,
đang là thời điểm điên cuồng.
”
“Tôi lo cảnh sát giao thông sẽ đuổi kịp.
”- Mộ An An thực nói một câu có lệ.
Giang cầm càng thêm bất mãn: “Không phải đã nói với anh, có tôi ở đây, cho dù bị bắt cũng không bị gì hết sao?”
Mộ An An: “Vô cùng xin lỗi, tôi chỉ là sợ quá.
”
Giang cầm: “Cho nên nói, những người như anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ theo đuổi được tôi…”
Nói đến đây, Giang cầm đột nhiên
dừng lại, tầm mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước, đột nhiên mở miệng: “Dừng lại xe phía trước đi.
”
Giang cầm mới vừa nói xong, Mộ An An đã đậu xe sang một bên.
Giang cầm chú ý tới một chỗ, Mộ An An cũng chú ý tới bên cạnh hai người.
Một nam một nữ.
Người đàn ông có mái tóc xoăn màu vàng đặc biệt bắt mắt, thân hình cao, chân dài, mặc áo da màu đen, quần dài màu đen.
Lộ ra toàn bộ phần lưng đặc biệt
chùng xuống.
Nhưng lúc này trạng thái của Tóc Xoăn rõ ràng có chút không bình thường, bước chân trống rỗng, chỉ có thể đặt tay lên vai người phụ nữ bên cạnh, mới cỏ thể miễn cưỡng bước đi.
So với Tóc Xoăn chói lọ, mặc dù người phụ nữ bên cạnh cũng mặc y phục đen nhưng cũng không thể ngăn được dáng người mập mạp.
Mộ An An liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là Hoắc Hiển và Trần Hoa.
Hoắc Hiển đi được nửa đường, đột nhiên quay đầu nhìn một cái, sau đỏ
đẩy Trần Hoa ra, bước đi loạng choạng.
Nhìn qua vài lần, có thể nhìn ra Hoắc Hiển đang trong tình trạng say rượu.
Trần Hoa lo lắng hắn xảy ra chuyện, nên lập tức đuổi theo.
Mộ An An không hiểu suy nghĩ đến chuyện, ban ngày Trần Hoa tìm cô mượn một vạn tệ.
Chẳng lẽ có liên quan đến Hoắc Hiển?
Kể từ sau vụ việc của Mặc Mặc ở bệnh tâm thần viện, Mộ An An đã không có liên lạc với Hoắc Hiển.
Trước đó có gửi một tin nhắn cho Hoắc Hiển, nhưng vẫn không thấy trả lời lại.
.