Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu

Chương 102



Chương 102: Báo cảnh sát, tôi muốn cô ta phải ngồi tù..

 

Vân Tử Diễm thực sự rất thông minh, dùng thủ đoạn này để chống trả lại Vân Tử Lăng một cách tàn bạo.

Nhà họ Vân, trong phòng Vân Tử Niệm, cô ta bị đâm. Kết quả của chuyện này không cần nói cũng hiểu.

Hơn nữa, ấn tượng của thế giới bên ngoài với Vân Tử Niệm vốn dĩ không hề tốt. “Cứu_____” Vân Tử Diễm vội vàng hét lên. Trước khi đến đây, cô đã hỏi qua người bạn bác sĩ, rằng bộ phận nào sẽ không chạm vào trái tim. Cô sẽ không ngốc như vậy, làm hại chính mạng sống của mình.

Hơn nữa, cô dường như quên mất một điều.

Vân Tử Niệm là người trước nay không bao giờ khuất phục khi bị đe doạ.

Ngay từ khi tiếng hét của cô ta vang lên, Vân Tử Niệm đã biết đây là một cái bẫy. Sợ rằng sau này cô có ngụy biện thế nào cũng không còn ai tin. Hơn nữa, bản thân cô cũng không làm sao thấy được.

Trong trường hợp này, thà phải chịu oan uổng, còn hơn là…

Ngay sau đó, cô lấy ra một trang giấy, ngồi xuống, nắm chặt con dao găm hung dữ đè mạnh xuống! Động tác này liên tục là liền mạch. Căn bản cũng không phải vội vàng để Vân Tử Dương nghĩ đến.

“A! Cô Vân Tử Diễm!” Những người khác nhìn thấy liền hét lên.

Khúc Tịnh Kỳ từ phía sau lao vào, vừa nhìn thấy Vân Tử Diễm ngã trong vũng máu, bộ dạng vô cùng kích động.

Hoắc Nhã Linh cũng vì thế mà la hét chạy tới, vừa nhìn liên không chịu đựng nổi, vội vã gọi điện cho Hoắc Ảnh Quân.

“Vân Tử Niệm, cô đã làm cái gì vậy?” Khúc Tịnh Kỳ hét lớn. Ngay sau đó liền chạy đến bên cạnh Vân Tử Diễm và hét lớn với đám người hầu: “Mau đưa tới bệnh viện!” Vân Tử Diễm đến chút sức lực cuối cùng cũng không còn liền ngất đi.

Những người giúp việc lập tức chuyển cô ta đi.

“Đợi đã!” Giọng của Vân Tử Niệm vang lên.

Khúc Tịnh Kỳ trừng mắt.

“Mẹ, đừng nhìn con như thế, nếu như bây giờ con nói, là chính cô ta tự tay đâm dao vào tim, có phải tất cả mọi người đều không tin đúng không? Nhưng, sự thật là như vậy, con bị vu khống hãm hãi, bằng chứng rõ ràng nhất là con dao găm này, vì trên con dao không có dấu vân tay của con!”

Đúng lúc này, bác sĩ riêng của gia đình vội vàng chạy tới. Anh ta đương nhiên nghe thấy những lời Vân Tử Niệm vừa nói.

“ Thiếu phu nhân yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giữ nguyên bằng chứng, sẽ không chạm vào nó”.

Ngay sau đó, bác sĩ và người hầu nhanh chóng đưa Vân Tử Diễm đến bệnh viện.

“Chị dâu, có thật là do cô ấy tự đâm không? Cô ấy bị bệnh mà?” Hoắc Nhã Linh vô cùng kinh ngạc đi tới.

Vân Tử Niệm bĩu môi: “ Tôi không hề nghĩ đến việc cô ta có thể làm chuyện như thế!”

“Ôi trời, phu nhân lần này sợ nếu có chuyện không may xảy ra, thì coi như cô ta tự làm, mẹ tôi cũng không thể tha thứ cho cô, phải biết rằng đó là trái tim của chị Hinh Nhã!”

Vân Tử Niệm nhìn về phía Hoắc Nhã Linh: “Hinh Nhã rốt cuộc là ai? Tại sao mẹ quan tâm cô ta nhiều như thế?

“Chị Hinh Nhã là chị Hinh Nhã. Chúng tôi ngay từ khi còn nhỏ đã quen biết chị ấy, một tuần chị ấy sống ở nhà chúng tôi ba bốn ngày, cũng được xem là thanh mai trúc mã với anh tôi, có điều chị Hinh Nhã có rất nhiều mơ tưởng, tính cách của cô ấy cũng rất giống cô, quật cường, cao ngạo, không chịu khuất phục, mẹ tôi rất thích cô ấy, cũng luôn miếng gọi cô ấy là con dâu, con dâu, đáng tiếc…” nhún vai.

Những lời phía sau, không cần nói cũng hiểu.

“Hinh Nhã quen biết Vân Tử Diễm đúng không?” Vân Tử Niệm hỏi.

“ Đúng, có quen biết, cô ấy và Vân Tử Diễm là bạn ngồi cùng bàn, nên mối quan hệ của họ rất tốt, nếu không cô nghĩ làm sao anh tôi có thể quen biết Vân Tử Diễm!” Hoắc Nhã Linh không ngờ trước đây Hinh Nhã còn thường xuyên dẫn Vân Tử Diễm đến nhà chơi.”

Vân Tử Niệm chau mày. Con người Vân Tử Diễm này, có thể vì lợi ích mà có thể ra tay bất chấp mọi thủ đoạn. Vậy cô và Hinh Nhã ngay từ đầu đã có kế hoạch?

Hoặc là…

Cái chết của Hinh Nhã, và trái tim đó….

Có mối liên quan nào với cô hay không?

Ngay từ nhỏ, cô chưa từng nghe Bạch Hải Quỳnh nói về trái tim của Vân Tử Diễm có vấn đề gì, thậm chí trong lúc mơ hồ , bà ấy có loáng thoáng nhắc tới.

Chuyện vui nhất chính là sinh được một cặp song sinh khoẻ mạnh. Nhưng nếu như khoẻ mạnh, không mắc bệnh tim… tại sao Vân Tử Diễm lại cần phải thay tim?

Trái tim của Hinh Nhã được trao cho cô ta rất đúng lúc?

Vậy rốt cuộc tai nạn đó đã xảy ra như thế nào?

Hoắc Ảnh Quân tại sao lại nói, nếu không có Hinh Nhã thì anh ta đã chết rồi?

Điều đó có phải chứng minh rằng người lúc đó ở cùng Hinh Nhã là Hoắc Ảnh Quân?

Vậy thì đáng lẽ Hinh Nhã đã không chết vào thời điểm đó…

Lông mày cô càng ngày càng nhíu chặt, cô phát hiện, không chỉ có Vân Hâm Bằng trên người có rất nhiều bí mật chưa được tiết lộ. Ngay cả Vân Tử Diễm trên người cô ta cũng che dấu rất nhiều bí mật.

Trong chuyện này, rốt cuộc là đang ẩn dấu những gì?

“Chị dâu, chị dâu?” Thấy Vân Tử Niệm ngẩn người không có phản ứng gì, Hoắc Nhã Linh liền gọi cô.

Vân Tử Niệm nhìn về phía cô ta: “Tôi đến bệnh viện một chuyến!”

“A…”

Lời của Hoắc Nhã Linh còn chưa nói hết, Vân Tử Niệm đã xuống lầu. Rất nhanh sau đó Vân Tử Niệm đã đến được bệnh viện.

Hoắc Chấn Vũ đang tiệc tùng với bạn bè, nghe được chuyện này, cũng vội vàng đến.

Sự xuất hiện của Vân Tử Niệm khiến Khúc Tịnh Kỳ vô cùng phẫn nộ. Không nói một lời nào liền lao vào đánh cô.

Nhưng Vân Tử Niệm không tránh mà còn túm chặt cổ tay “Mẹ, mẹ dựa vào cái gì mà đánh con?”

“Dựa vào cái gì mà đánh cô? Cô đã làm gì với chị của mình? Cô cút đi cho tôi, nhà học Hoắc không cần hạng con dâu như cô!”

Hoắc Chấn Vũ liền tiến lên phía trước an ủi vợ mình: “Kỳ Nhi đừng kích động, đừng kích động nhé!”

“Để cô ta biến đi, tôi không muốn cô ta xuất hiện ở trước mặt tôi, không muốn cô ta xuất hiện trong nhà họ Hoắc, cút đi!” Khúc Tịnh Kỳ vô cùng phẫn nộ, cơ thể liên tục run lên.

“Bố, con không làm chuyện này, là cô ta đã tự làm!” Vân Tử Niệm thẳng thắn nói.

“Cô bớt nói nhảm lại” Khúc Tịnh Kỳ hét lên.

Vân Tử Niệm không tức giận cũng không lo lắng, nhẹ giọng nói: “Ngay từ khi bắt đầu tôi đã nói rồi, tôi không làm hại cô ta, nếu như là tôi đâm cô ấy thật, vậy thì trên con dao sẽ có dấu vân tay của tôi, các người có thể đi thu thập!”

“Ha, Vân Tử Niệm, cô nghĩ rằng cô nói như vậy thì có thể làm sáng tỏ mọi hoài nghi sao? Cô đã có rắc tâm làm hại cô ấy, thì làm sao lại để lại dấu vân tay trên con dao chứ?”

Nghe những lời này, Vân Tử Niệm chỉ cười nhàn nhạt.

Xem đi. Quả thực như Hoắc Nhã Linh đã nói. Chỉ cần trái tim của Hinh Nhã chạm vào bất cứ chuyện gì. Tất cả đều là sai.

“Niệm Niệm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hoắc Chấn Vũ kéo vợ mình ra phía sau, nhìn đám vệ sĩ và để bọn họ giữ Khúc Tịnh Kỳ.

Vân Tử Niệm nhìn về phía Hoắc Chấn Vũ, thái độ không khiêm tốn cũng chẳng hống hách, nói: “Bố, con không làm gì cả!”

Lúc này Hoắc Ảnh Quân đi tới: “Xảy ra chuyện gì?”

Người đàn ông rõ ràng đã rất vội vàng đến đấy, vì người đi cạnh anh là Quách Sở Tiêu vẫn đang thở hổn hển.

“Cô ta muốn giết chết Diễm Diễm!” Khúc Tịnh Kỳ ngay lập tức hét lên: “Báo cảnh sát, tôi muốn cô ta phải ngồi tù!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.