Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu

Chương 121



Chương 121: Không phải em mang thai chứ.

Phản ứng này của Vân Tử Lăng làm chú Lưu giật mình.

Chuyện này, đây chính là cá ở sông Hoài…

Một ký cá hơn hai mươi bốn triệu, mợ không thích?

“Tử Lăng…” Hoắc Ảnh Quân có chút lo lắng, vội vàng vỗ nhẹ sau lưng cô: “Sao rồi, em khó chịu chỗ nào?” Vân Tử Lăng cau mày, cô cố gắng tiêu hóa nội tâm chán ghét, từ từ ngồi yên.

Ai biết, vừa nhìn thấy chén canh kia, chân mày cô lại nhíu chặc, cảm giác chán ghét lại đập vào mặt.

“Mang đi, mang đi…” Cô vội vàng xoay người qua bên cạnh một chút, dạ dày chua chua khó chịu.

“Chú Lưu, chú cất chén canh đi” vừa nói Hoắc Ảnh Quân vội vàng vỗ nhẹ cho cô: “Anh đưa em đi bệnh viện, có phải em bị lạnh hay không?”

“Sao rồi cậu chủ?” Thím Trương nhanh chóng chạy tới.

“Không biết, cô ấy giống như không thể ngửi mùi canh cá, nói chán ghét.” Hoắc Ảnh Quân lo lắng, anh thấy cô khó chịu anh cũng hốt hoảng theo.

Thím Trương nhìn Vân Tử Lăng, vội cúi người nói: “Mợ, mợ không thích mùi canh cá ạ?” Vân Tử Lăng không ngừng vuốt ngực, làm cho chính mình thoải mái một chút.

Chân mày cô nhíu lại rồi gật đầu một cái: “Có thể, có thể không thích được rồi..”

Thím Trương suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Mợ, mợ… Không phải mợ không biết mình đang mang thai đó chứ?” Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.

“Thím nói gì?” Hoắc Ảnh Quân vội vàng nhìn về phía Thím Trương.

Thím Trương nhìn Vân Tử Lăng, vừa nhìn cô vừa nhìn Hoắc Ảnh Quân: “Cậu chủ, tôi cảm thấy mợ không phải mang thai chứ? Tháng này mợ có kinh nguyệt không?”

“Mang thai?” Hoắc Ảnh Quân lặp lại hai chữ, thật lâu anh cũng chưa lấy lại bình tĩnh.

Vân Tử Lăng lại bối rối, môi cô khẽ run: “Tôi..hình như kinh nguyệt chưa tới… chẳng lẽ là…” Hai từ kia, cô quả thực không dám nói ra, cô rất sợ.

Bởi vì cô biết, ống dẫn trứng bị cắt bỏ một bên, tỷ lệ mang thai cực kỳ thấp, tỷ lệ phần trăm thụ tinh trong ống nghiệm chỉ có bảy tám mươi phần trăm có thể thụ thai.

“Đi, chúng ta đi bệnh viện!” Hoắc Ảnh Quân không đợi kịp, anh trực tiếp ôm ngang cô lên, anh nhanh chóng đi ra ngoài cửa.

Thím Trương cũng vội vàng đi theo: “Cậu chủ chậm một chút, cậu chậm một chút!”

Khúc Tịnh Kỳ ngồi ở phòng khách không rõ mọi chuyện lại lạnh nhạt nói: “Ở nhà ôm tới ôm lui, còn ra thể thống gì?” Ánh mắt Vân Tử Diễm dõi theo ra ngoài cửa, bọn họ muốn đi đâu?

Lúc này, Thím Trương híp mắt cười chân thành, bước chân có chút gấp gáp “Bà chủ, mợ thật giống như mang thai.”

Vân Tử Diễm:…

Khúc Tịnh Kỳ ngẩn ra, có chút giật mình “Bà nói gì?”

“Tôi nói, mợ hình như mang thai.”

Khúc Tịnh Kỳ:…

Bệnh viện.

“Chúc mừng anh Hoắc, chị Hoắc đúng là mang thai, mới hơn một tháng, bây giờ thai nhi phát triển rất tốt.” Bác sĩ nhìn họ mỉm cười.

Hoắc Ảnh Quân căn bản không để ý thầy thuốc nói gì.

Trong đầu anh có một suy nghĩ, Vân Tử Lăng mang thai, anh làm ba rồi.

“Anh Hoắc, anh Hoắc…”

Vân Tử Lăng nhìn bác sĩ vẫn luôn gọi tên anh, cô thấy anh ngây người nhìn chằm chằm cô, cô không biết làm sao.

“Hoắc Ảnh Quân!” Cô không nhịn được đưa tay ra bóp mu bàn tay anh.

Hoắc Ảnh Quân lập tức phản ứng lại ” Chuyện gì?”

Bác sĩ không khỏi cười một tiếng “Anh Hoắc, tôi nói, ba tháng đầu là thời kỳ tương đối nguy hiểm, muốn chú ý một chút.”

“Anh nói đi, tôi nghe.” Một người đường đường là tổng giám đốc, nghe được vợ yêu mang thai, nhất thời khẩn trương không được, vội vàng bày ra dáng vẻ một học sinh giỏi.

Vân Tử Lăng nhìn anh không ngừng hỏi bác sĩ nên chú ý cái gì, phụ nữ có thai nên ăn cái gì vân vân.

Cô không khỏi cười một tiếng.

Có lẽ có rất nhiều người cũng khó tưởng tượng được, người đàn ông này, ở trên thường trường quyết đoán hung ác, làm việc không chút do dự.

Hiện tại, hình dáng khẩn trưởng ham học hỏi, thật làm người khác không thể nhịn cười được.

Bác sĩ lấy ra một ít lá chua, lại dặn dò một ít chuyện, liền để anh quay lại.

Trên đường về Hoắc Ảnh Quân ngồi ở phía sau, anh một mực cầm tay cô, cả người không khỏi kích động.

“Anh làm gì nhìn em như thế?” Vân Tử Lăng nhíu mày, cảm giác bị anh nhìn chằm chằm rất kì quặc.

Hoắc Ảnh Quân không lên tiếng, mà anh cúi đầu cười, tựa như trong mắt đều có ánh sao vậy.

“Hoắc Ảnh Quân!” Thấy anh cười ngây ngô, không trả lời, Vân Tử Lăng liền không thể không gọi anh thêm lần nữa.

Hoắc Ảnh Quân vội vàng điều chỉnh lại chính mình, nhưng khóe miệng anh ở vẫn nở nụ cười không cách nào kiềm chế được.

Anh nhẹ nhàng hắng giọng một chút nhìn cô nói: “Anh cảm thấy thượng đế rất chiếu cố chúng ta.” Vân Tử Lăng nhìn anh, im lặng.

“Em đã nghe bác sĩ nói rồi đó, chúng ta tình huống mang thai tỷ lệ cực thấp, anh cho rằng…” Anh cười một tiếng, cúi đầu.

Mấy giây sau, lại ngẩng đầu lên, hốc mắt anh đỏ lên, anh nắm tay cô thật chặt, thanh âm nghẹn ngào: “Cho nên… cho nên anh nói ông trời rất chiếu cố chúng ta, anh tin tưởng, đây là mẹ em cùng chú Mạnh đang ở thiên đường giúp đỡ, cho chúng ta đứa trẻ này, anh… thật sự không biết nên nói gì cho đúng…” Vân Tử Lăng nhìn anh kích động như vậy, trong đầu cô liền nhớ tới lời nói của Hoắc Nhã Linh.

Anh ấy đã không còn nhỏ nữa, hai người có thể có con.

Thật ra thì cô mới hai mươi mốt tuổi, đối với việc có em bé không có nhiều lo lắng.

Có lẽ cô không dự liệu được, chuyện đứa bé tới đột ngột như vậy, sẽ làm anh kích động lại hưng phấn thế này.

Có thể lúc trước, anh cho tới bây giờ không gây áp lực gì cho cô.

Hóa ra, người đàn ông này khát vọng làm ba…

“Thế nào? Có phải hay không chỗ đó không thoải mái? Hửm?” Thấy cô nhìn mình chằm chằm, Hoắc Ảnh Quân vội vàng khẩn trương hỏi.

“Không có.” cô khẽ cười, đuôi mắt nhìn về cái bụng bằng phẳng của mình “Chẳng qua em cảm thấy… Nơi này có một sinh mạng mới, cảm giác rất vi diệu.”

Hoắc Ảnh Quân vội vàng ôm cô vào ngực, giọng nói dịu dàng vang lên: “Cảm ơn em, cảm ơn em Tử Lăng…” Ngàn vạn lời nói, anh không biết nên nói gì.

Vào giờ phút này, anh cảm thấy hạnh phúc muốn ngất xỉu.

Vân Tử Lăng cảm nhận được vui vẻ của anh, lòng cô cũng nổi lên sóng gió.

Đứa bé…

Trong bụng cô, có một sinh mạng nhỏ.

Cô làm mẹ!

Nghĩ tới đây, khóe miệng cô cong lên.

Có một loại hạnh phúc khó miêu tả, bao vậy cô.

Chẳng qua là, bọn họ không biết, tương lai không lâu, đứa bé này đem đến cho bọn họ ác mộng!

*

Nhà họ Hoắc.

Lúc hai người trở về vừa đúng lúc dọn bữa tối.

Từ lúc nghe được Vân Tử Lăng có thể có thai, mọi người liền lộ vẻ không bình tĩnh.

Lần này tới, mới vừa vào phòng ăn, Hoắc Chấn Vũ lập tức đứng lên: “Tử Lăng, mau tới đây.” Vân Tử Lăng nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân khẽ mỉm cười, anh đỡ cô, vội vàng đi tới.

“Tử Lăng, có phải hay không…” Hoắc Chấn Vũ có ý hỏi.

“Bố, bố làm ông nội rồi!” Hoắc Ảnh Quân cười một tiếng, ánh mắt kia có bao nhiêu tự hào liền có bấy nhiêu tự hào

Hoắc Chấn Vũ vừa nghe lập tức cười nói: “Thật sao, bố làm ông nội rồi! Được, được, được, nhanh nhanh ngồi xuống!” Vân Tử Lăng lập tức ngồi xuống.

Khúc Tịnh Kỳ nhìn cô, im lặng, ánh mắt kia rất khác thường.

“Chị dâu chị thực sự có em bé rồi? Vậy em không phải thành cô cô?” Hoắc Nhã Linh hiển nhiên cũng rất kích động: “Ai dô, em có lẽ cũng phải chuẩn bị một phần lễ lớn rồi.”

Vân Tử Lăng cười một tiếng: “Còn rất sớm mà.”

“Không sớm đâu, không tới mấy tháng, bụng chị sẽ giống như khinh khí cầu thổi to vậy.” Vân Tử Lăng không lên tiếng nhưng ánh mắt lại tràn đầy dịu dàng.

“Chúc mừng em.” Đột nhiên Vân Tử Diễm lên tiếng.

Ánh mắt Vân Tử Lăng nhìn về phía cô ta, từ sau khi cô đi vào, mọi người tựa hồ không chú ý đến cô ta.

Ngay cả cô, cũng bởi vì niềm vui mang thai liền quên đi sự tồn tại của cô ta.

“Chúc mừng em mang thai, xem ra, xem ra chị được làm dì rồi.” Những lời này Vân Tử Diễm nói mang theo nụ cười mỉm nhưng nụ cười kia có mấy phần ẩn ý không đoán được.

“Cảm ơn.” Vân Tử Lăng cũng lạnh nhạt giống vậy.

Hiện tại cô cũng không muốn loạn với cô ta, cũng không muốn đấu đá nữa.

Hôm nay, cô mang thai, cô chỉ muốn sinh đứa bé này ra thật tốt thôi.

“Được rồi, mọi người nhanh ăn cơm đi!” Hoắc Chấn Vũ vội vàng nhìn mọi người nói, ông cũng dặn chú Lưu nấu riêng ít canh bổ.

Bầu không khí trên toàn bộ bàn ăn hài hòa.

Chẳng qua bàn tay Vân Tử Diễm ở dưới bàn run rẩy cực kỳ.

Mang thai…

Cô chỉ có một nửa ống dẫn trứng, thế mà lại có thể mang thai.

Tức giận, không cam lòng, hận.

Trong tích tắc cứ chiếm lấy toàn bộ đầu óc cô ta.

“Ông chủ, ông Vân tới rồi.” Đột nhiên, có người giúp việc tới báo cáo.

Tay Vân Tử Lăng cầm đũa lập tức dừng lại.

Giây tiếp theo liền thấy bóng người đi tới.

Mọi người đều đứng lên.

Hoắc Chấn Vũ vội vàng cười nói: “Đã lâu không gặp thông gia rồi.” Vừa nói ông lập tức đi qua chào đón.

Khúc Tịnh Kỳ cũng vội vàng đi tới.

Ánh mắt Vân Tử Diễm liếc qua Vân Tử Lăng, liền nhếch miệng lên thanh âm cô ta lộ ra ngọt ngào: “Bố, anh Hà.”

Vân Tử Lăng hít một hơi thật sâu, chậm rãi xoay người.

Vân Hà đứng ở sau xe lăn, đẩy người tàn tật là Vân Hâm Bằng.

Một năm không thấy, Vân Hà trở nên lạnh lùng hơn một ít, tinh thần trạng thái giống như tốt hơn nhiều.

Đến nỗi Vân Hâm Bằng, khóe miệng cười nhạt, vợ chết còn mập lên.

Vân Hà tất nhiên cũng liếc mắt nhìn về phía cô… trong ánh mắt kia mang theo nụ cười, chẳng qua là nụ cười này… khá lạnh lẽo.

“Nhanh, nhanh ngồi xuống.” Hoắc Chấn Vũ vội mời họ tới: “Thím Trương, nhanh chuẩn bị thêm chén đũa.”

“Ông thông gia thật khách sáo.” Vân Hâm Bằng nhìn ông cười, mặt ông ta ngượng ngùng.

“Cũng không phải người ngoài, khách sáo cái gì, mau ngồi.” Vừa nói Hoắc Chấn Vũ nhìn về Vân Tử Lăng nói: “Tử Lăng, bố chị tới rồi.” Vân Hà vội đẩy Vân Hâm Bằng qua bên chỗ cô.

Một năm này xảy ra vụ nổ, khiến toàn bộ thành phố Nam Dương cực kỳ chấn động.

Nhưng người trong cuộc, cũng không nói gì.

Cô cho rằng, Vân Hâm Bằng sẽ kiện cô ra tòa.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là, ông ta lại đem trách nhiệm này đều đẩy hết cho Viên Thành.

Viên Thành lại nhận hết toàn bộ.

Tuyên bố với bên ngoài, chế độ không tốt, bất công, không thích trả thù.

Cho nên, chuyện thiết kế thuốc nổ này.

Mặc dù cô không rõ, tại sao Vân Hâm Bằng lại bao che cho cô? Nhưng mà cô biết, ông ta có mục đích.

Thậm chí, vì mục đích này, có thể khi đưa cô ra ánh sáng, ông ta cũng bị chịu liên lụy.

Nếu không, loại người như ông ta, làm sao có thể bỏ qua cho cô? Đây cũng là lý do Hoắc Chấn Vũ cũng không biết nguyên nhân thực sự trong quan hệ của các cô.

“Tử Lăng!” Vân Hâm Bằng khẽ cười, ý vị có chút khác gọi tên cô: “Đã lâu không gặp, “bố” cũng rất nhớ con.” Vân Tử Lăng nhìn ông ta, hận trong mắt muốn che giấu cũng không che giấu được.

Tại sao, ông ta còn chưa chết? Tại sao, vụ nổ đó, không giết chết ông ta?

“Tử Lăng!” Hoắc Ảnh Quân tựa hồ cảm giác được cô khác thường, cầm tay cô nhẹ nhàng kéo kéo.

Vân Tử Lăng nhất thời phục hồi lại tinh thần, cô hít sâu một hơi, cưỡng chế chính mình tỉnh táo lại.

“Ông thông gia, nói cho ông tin tức tốt, ông làm ông ngoại rồi.” Hoắc Chấn Vũ toét miệng cười một tiếng, toàn bộ nụ cười cũng không che giấu được: “Tôi cũng mong làm ông nội lâu lắm rồi.”

Nụ cười của Vân Hâm Bằng hơi cứng lại: “Tử Lăng mang thai?”

“Phải, cái này không phải mới kiểm tra sao? Vui vẻ đi!” Hoắc Chấn Vũ cười lên “Chắc chắn Kỳ cũng vui vẻ, bà ấy cũng là bà nội mà.” Vừa nói ông vừa nhìn về Khúc Tịnh Kỳ.

Khúc Tịnh Kỳ không lên tiếng, từ lúc biết được Vân Tử Lăng mang thai, trong lòng bà ta cũng không biết là cảm giác gì.

Đúng là bà ta không thích cô.

Nhưng mà, đứa trẻ trong bụng cô, có thể là cháu trai ruột của bà ta….

Chuyện này…

Trong lúc nhất thời, nội tâm của bà ta rất phức tạp.

“Chị dâu, chị nhất định phải ăn nhiều một chút.” Hoắc Nhã Linh vội kẹp một miếng cá viên cho cô.

Từ lúc Vân Hà vào cửa tới bây giờ, một câu đều không nói, cậu ta an tĩnh ngồi xuống, cầm chén đũa lên ăn.

“Hà, em ăn từ từ.” Vân Tử Diễm vội gắp thức ăn cho anh ta, nhưng gắp mấy lần đều không được, tất nhiên trạng thái của cô ta cũng không phải là tốt.

“Mọi người ăn cơm trước, tôi phải chia sẻ tin tức tốt này cho bạn bè của tôi đã.” Hoắc Chấn Vũ cười gọi mọi người.

Vân Tử Lăng không có ăn, mà mắt cô không chớp nhìn chằm chằm Vân Hâm Bằng, cô đột nhiên nói: “Con mang thai, hình như bố không vui?”

“A a…” Vân Hâm Bằng lúng túng cười một tiếng: “Làm sao không vui được, cái này, cái thai này, là một chuyện tốt, chuyện tốt a, ách… Bố phải làm ông ngoại rồi, vui vẻ, rất vui vẻ, ừm, xem nào, bố phải tặng một món quà lớn cho cháu ngoại mới được.”

“Bố chuẩn bị cái gì?”  Cô lạnh lùng truy hỏi.

“Ha, con đứa trẻ này, gấp như vậy làm gì, chờ đứa bé ra đời, đến lúc đó chẳng phải sẽ biết sao, giờ nói, nói ra thì không phải là bất ngờ có đúng hay không.” Vân Hâm Bằng cau mày, có chút bất mãn với sự truy hỏi của cô.

“Ngạc nhiên vui vẻ? Bí mật? A..” Trên mặt cô đang cười, nhưng bên trên mặt đều là châm chọc cười cợt: “Chẳng lẽ món quà là muốn đưa con của con lên thiên đường?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.