Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu

Chương 124



Chương 124: Cứu bố? Ai là bố?.

Đêm hôm nay, Vân Tử Lăng nằm mơ thấy rất nhiều người.

Có ông và bà ngoại chưa từng gặp bao giờ, còn có mẹ, và chú Mạnh.

Đợi đến khi cô tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã sáng hẳn.

Tiết trời gần đây không mấy tốt, lúc nào cũng âm u.

Khó có được chính là, sáng sớm hôm nay vậy mà lại thấy mặt trời.

Cô hơi giật giật thân thể một chút, người đàn ông đã nhích lại gần: “Tỉnh rồi hả?”

Vân Tử Lăng mơ màng mở mắt ra, nhìn về phía anh, tiếp đó cười một tiếng, vô cùng chói lóa.

Lòng của Hoắc Ảnh Quân nhảy nhót không thôi, đàn ông vào mỗi sáng sớm đúng là không thể nào miêu tả nổi.

Mà cô lại vốn không biết được, bộ dáng lúc thức dậy mỗi sáng của mình, quả thực là một loại giày vò đối với anh.

“Cái kia, tôi, tôi vào nhà vệ sinh một chút.” Hoắc Ảnh Quân cảm giác mình hơi không ổn, muốn rời đi trước.

“Ôm một lúc ~” Vân Tử Lăng khó có khi làm nũng, nhích lại gần vào trong ngực anh, chân cũng không thành thật dán sát lại gần anh, vô tình chạm phải thứ gì đó.

“A…” Người đàn ông hít sâu một hơi, đôi mắt sâu xa kia thoáng cái trở nên nóng bỏng lạ thường.

Vân Tử Lăng rụt cổ một cái, dường như hiểu ra cái gì đó, cô muốn rút chân về.

Thế nhưng người đàn ông lại đè xuống không cho cô di chuyển.

Vân Tử Lăng sửng sốt, hơi mờ mịt ngước mắt nhìn về phía anh.

Khuôn mặt của người đàn ông vô cùng khôi ngô tuấn tú, gò má sạch sẽ hoàn hảo, hô hấp hơi dồn dập, thấy cô đang vô tội nhìn mình, lại vội vàng liếc mắt qua chỗ khác: “Đừng nhúc nhích, đừng dùng cái ánh mắt đó nhìn tôi!”

Vân Tử Lăng không dám di chuyển nữa, ánh mắt nhìn linh tinh khắp nơi, cả bộ dáng luống cuống cả lên.

Hoắc Ảnh Quân nhìn vẻ mặt của cô, đôi mắt đen chợt hiện lên chút ý cười đoán không được.

Sau một lúc yên lặng hòa hoãn lại, anh mỉm cười với cô, dịu dàng đáp lời: “Yên tâm, trước khi bé con bình an sinh ra, tôi sẽ chịu đựng!”

Vân Tử Lăng không lên tiếng, vẫn cúi đầu như trước, thế nhưng cái tai kia đã hồng hồng, khiến người ta suy nghĩ xa xôi.

“Tôi, tôi đi tắm trước, chốc nữa, chúng ta ra ngoài!” Hoắc Ảnh Quân nói, vội vàng đứng dậy, sau đó nhanh chóng đi tới nhà vệ sinh.

Sau đó, nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy rào rào.

Sau khi trải qua chuyện lúng túng sáng nay kia.

Hai người đều tương đối yên lặng.

Thế nhưng, mới vừa ăn xong bữa sáng, người đàn ông đã mở miệng: “Hôm nay chúng ta đến chứng thực bằng chứng phạm tội của ông ta!”

Vân Tử Lăng ngẩng đầu nhìn về phía anh, há miệng, nhưng không biết nên nói gì.

Nhưng Hoắc Ảnh Quân lại cười nhạt, bóc cho cô một quả trứng gà.

Nhanh chóng, hai người ăn sáng xong, đi xuống lầu.

Xe của Quách Sở Tiêu đã lái đến chờ từ lâu.

Mà phía sau Quách Sở Tiêu, còn có hai chiếc xe, đi cùng với anh ta.

Thấy bọn họ, Quách Sở Tiêu nhanh chóng mở cửa xe ra.

Ngay sau đó, hai người lên trên xe.

“Tổng giám đốc Hoắc, sáng nay cảnh sát đã dẫn ông ta lên đồn cảnh sát rồi, ông ta cũng đã liên lạc với luật sư.” Quách Sở Tiêu vừa lái xe vừa nói.

“Đi thẳng đến đồn cảnh sát.”

“Được!”

Bên trong xe, lại lần nữa yên ắng.

Nhịp tim của Vân Tử Lăng hơi dồn dập, cũng thoáng chút thấp thỏm không yên.

Vân Hâm Bằng mà cô vẫn luôn muốn đối phó.

Đến hôm nay, mọi chuyện thực sự sắp thành sự thật sao?

Tay của cô, hơi bất an luống cuống ở một chỗ, luôn cảm thấy đây là ảo giác.

Hoắc Ảnh Quân khẽ liếc nhìn ánh mắt của cô, mỉm cười, đưa tay nắm lấy đôi tay đang bất an của cô.

Thân thể của Vân Tử Lăng rõ ràng run lên, cô nhìn về phía anh, ánh mắt thoáng chút bối rối không biết làm sao.

Hoắc Ảnh Quân thấy vậy, lại ôm cô vào trong lòng an ủi: “Đừng căng thẳng, có tôi ở đây!”

Vân Tử Lăng gật đầu, dần dần thả lỏng.

Nửa giờ sau.

Đến đồn cảnh sát.

Bên ngoài nghìn nghịt, đều là người.

“Em ở trên xe chờ tôi, tôi đi xem tình hình một chút.” Hoắc Ảnh Quân thấy nhiều người như vậy, biết rõ xuống xe tất nhiên sẽ bất tiện.

“Tôi muốn đi!” Vân Tử Lăng kéo lấy góc áo của anh, giọng nói thoáng chút sốt ruột.

Hoắc Ảnh Quân nhìn về phía cô an ủi: “Bên ngoài toàn là phóng viên thôi, nếu như xuống dưới, đương nhiên sẽ nghe phải mấy vấn đề chanh chua, tôi đi một lúc thôi, được không?”

Vân Tử Lăng lắc đầu: “Không quan trọng, tôi không yếu ớt như vậy, tôi muốn đi cùng!”

Cô không nhìn thấy Vân Hâm Bằng bên trong, thực sự không thể nào yên tâm được.

Làm sao có thể ngồi yên đợi trong xe được chứ!

Thấy vậy, Hoắc Ảnh Quân biết rõ không thể ngăn nổi cô, cuối cùng gật đầu: “Đi theo tôi, nhé?”

Vân Tử Lăng gật đầu, liền khéo léo đi bên cạnh anh.

Quách Sở Tiêu đã xuống xe từ lâu, cô vừa ra khỏi, đã thấy Quách Sở Tiêu đứng bên cạnh tám người mặc quần áo màu đen.

Hóa ra, hai chiếc xe sáng sớm nay đều là vệ sĩ.

Anh đã tính đến việc hôm nay có rất nhiều người ở đây sao?

Không nhịn được, trong lòng cô đột nhiên ấm áp lên.

Bọn họ mới vừa xuống xe, đám phóng viên thấy được, nhanh chóng ùn ùn kéo đến.

Tốc độ kia, quả thật là giống như người nọ chen lấn người kia vậy.

“Tổng giám đốc Hoắc, nghe nói tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Vân là do anh kiện sao?”

“Tổng giám đốc Hoắc, vậy bài đăng video kia là do anh phát tán sao?”

“Tổng giám đốc Hoắc, anh có ý kiến gì với chuyện này không?”

“Tổng giám đốc Hoắc, anh đưa cả mợ chủ đến đây, là muốn giúp cô ấy sao?”

Đủ loại câu hỏi, liên tiếp lũ lượt kéo đến.

Mọi người thấy Hoắc Ảnh Quân vẫn chưa trả lời, nhanh chóng đổi mũi nhọn sang bên Vân Tử Lăng.

“Bà Hoắc, xin hỏi tâm trạng hiện giờ của chị như thế nào, ông ta khiến người khác xx mẹ của chị, lại chiếm đoạt tài sản của nhà họ Bạch, thái độ của chị hiện giờ như thế nào?”

“Bà Hoắc, chị gái của chị đã biết chuyện này rồi sao? Chị gái của cô có phải cũng rất tức giận hay không?”

“Bà Hoắc, chị em hai người có phải vẫn như lửa với nước không?”

“Bà Hoắc, đối với người đàn ông đã cưỡng hiếp mẹ mình kia, chị có muốn biết không?”

Những câu hỏi của đám phóng viên, mỗi một cái đều vô cùng cay nghiệt.

Cho dù lúc ở trên xe, Hoắc Ảnh Quân đã nói, muốn cô không xuống đây, sợ đám phóng viên này sẽ nói những lời khó nghe.

Thế nhưng cô vẫn kiên trì xuống.

Cô muốn đi xem, Vân Hâm Bằng có mặt trong đồn cảnh sát hay không.

Cô nhất định phải tự mình xem xem, cô vẫn còn muốn xem luật sư kia, ngụy biện như thế nào cho hạng người cặn bã này.

Thế nhưng, cô vẫn đánh giá thấp những vấn đề cực đoan mà đám phóng viên này hỏi tới.

Quả thực, mỗi một câu.

Mỗi một chữ, đều đâm vào trong lòng của cô.

Vệ sĩ và Quách Sở Tiêu, ngay lập tức bảo vệ bọn họ, đi vào phía bên trong.

Mà cảnh sát ở trong đồn cũng đã đi ra, bắt đầu tách những người kéo đến xem chuyện và đám phóng viên ra.

“Bà Hoắc, thái độ của chị với người cha nuôi này là như thế nào? Có nghĩ đến việc tha thứ hay không, hay là cầu tình với thẩm phán?”

Đột nhiên, một phóng viên lớn tiếng gào lên.

Một câu hỏi này, khiến cho bước chân của Vân Tử Lăng ngừng lại.

Hoắc Ảnh Quân khoác lấy vai của cô, rõ ràng cảm giác được cô đang đờ người lại.

“Sao thế?”

Vân Tử Lăng không lên tiếng, mà đột nhiên ngoảnh đầu lại.

Tiếp đó, cô đi về phía trước mặt đám phóng viên kia.

Hành động đột ngột như vậy, khiến cho đám phóng viên thoáng sửng sốt trong chốc lát, quên mất phải làm gì.

Vân Tử Lăng lạnh mặt đi tới trước mặt người đã hỏi câu hỏi kia, tay cầm lấy một chiếc microphone của một người: “Xin hỏi, nếu như có người giết người thân của anh, mưu hại mẹ anh, anh có tha thứ cho người ấy không?”

Miệng của tên phóng viên hỏi ra câu kia há hốc, không biết trả lời như thế nào.

Con ngươi của cô hơi hướng lên, cười đến mức nguội lạnh và hờ hững: “Tôi rất tôn trọng nghề làm nhà báo, biết rõ các người tìm chút thông tin không dễ dàng, thế nhưng xin các người khi đặt câu hỏi, đứng ở góc độ của người khác mà suy nghĩ một chút, đây không phải diễn kịch, tôi cũng không phải diễn viên, trong lúc vấn đề đang được xử lý, còn phải bận tâm đến kẻ khác, hiện giờ trong lòng tôi đang rất rối, rất phiền, thậm chí còn có xúc động muốn giết người, cho nên, anh cảm thấy hiện giờ tôi còn có tâm trạng để trả lời câu hỏi của anh sao?”

Những phóng viên còn lại, bị lời nói của cô khiến cho há miệng không trả lời được.

“Còn nữa, ông ta không phải bố của tôi, trong mạng sống này của tôi, cũng chưa từng xuất hiện chữ bố này!” Giọng nói của cô mang theo sự phẫn nộ.

Khóe miệng của đám phóng viên giật giật, nhưng không biết tiếp theo phải làm thế nào.

Đường nét trên khuôn mặt của Hoắc Ảnh Quân hoàn toàn lạnh lùng cứng rắn, con mắt âm u híp lại, quét về phía những phóng viên kia.

Ngay lập tức, không khí chung quanh thoáng cái lạnh đi không ít.

Các phóng viên rối rít thu tay về, có phần muốn nói lại thôi.

“Hiện giờ tình huống bên trong đó là như thế nào, chúng tôi cũng không quá rõ ràng, cụ thể, tôi tin tưởng sẽ nhanh chóng công bố với công chúng, đến lúc đó, sẽ nói rõ tường tận với các người hơn! Được rồi được rồi, nhường một chút, nhường một chút!” Quách Sở Tiêu lập tức tiến lên nói.

Hoắc Ảnh Quân híp mắt một cái, nhìn chằm chằm những phóng viên thích châu đầu vào kia, độ cong trên môi càng đậm hơn.

Thứ ánh mắt này, nhìn đến mức da đầu của tất cả mọi người bắt đầu ngứa ngáy.

Trong lúc đám phóng viên đang lúng túng không biết nên làm cái gì, người đàn ông thu lại ánh mắt lạnh lùng, ôm vợ mình đi vào bên trong.

Ngay tức khắc, những phóng viên kia thoáng cái thở phào nhẹ nhõm.

Có cảnh sát hướng dẫn, bọn họ nhanh chóng tiến vào bên trong.

Vân Hâm Bằng hiện giờ đang bị giam lại, cảnh sát đang lật xem tài liệu.

Mà trước mặt bọn họ có một hình bóng quen thuộc.

Đó chính là… Vân Tử Diễm!

“Cô Vân, ngại quá, bây giờ vẫn chưa thể nộp tiền bảo lãnh!” Cảnh sát đang nói rõ với cô ta.

Vân Tử Diễm cau mày, cả người lộ ra vẻ rất gấp gáp: “Vì sao không thể bảo lãnh, tại sao các người vô duyên vô cớ đi bắt người vậy? Dựa vào những bài đăng kia là đã bắt người được rồi sao? Các người chấp hành pháp luật như vậy, tôi có thể kiện các người đấy!”

“Cô Vân, hiện giờ có rất nhiều chứng nhận đều đang lên án bố cô đấy, hơn nữa, những chứng cứ này cũng không phải là vô căn cứ bịa đặt!”

“Cái gì gọi là không phải vô căn cứ, bịa đặt, tôi nói cho các người biết, tôi muốn bảo lãnh, cụ thể hơn, là cái người câu kết với luật sư của tôi!” Vân Tử Diễm nói rồi, đập bàn, cả người lộ vẻ vô cùng phẫn nộ.

Cảnh sát nhức đầu nhíu mày một cái, anh ta ghét nhất là phải xử lý vụ án của những người có tiền này.

“Cô Vân, cô trước tiên cứ bình tĩnh một chút đã, chuyện này…”

“Bình tĩnh cái gì? Nếu như bố anh bị giam lại, anh có thể bình tĩnh không?” Giọng của Vân Tử Diễm vô cùng cao.

“Cô muốn bảo lãnh cho ai?” Đột ngột, Vân Tử Lăng lên tiếng.

Vân Tử Diễm ngẩn người ra, cũng không ngoảnh đầu lại, thế nhưng cô ta biết là ai đã tới.

Cảnh sát thấy vậy, vội vàng đứng lên, nhìn về phía bọn họ mỉm cười: “Tổng giám đốc Hoắc!”

Vân Tử Diễm hít sâu một hơi, từ từ quay người sang, nhếch miệng lên tạo thành một nụ cười tiêu chuẩn nhất của Hi Vân.

Hoắc Ảnh Quân thấy vậy, chân mày nhíu lại một cái, ánh mắt vẫn tránh né.

Anh từ đầu đến cuối không cách nào nhìn nổi gương mặt đó.

“Tử Lăng.” Vân Tử Diễm vội vàng đi tới, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía phần bụng của cô.

Ba tháng, đã hơi lồi lên một chút.

Một giây kế tiếp, cô ta vội vàng đưa mắt sang chỗ khác, trong lòng sớm đã dậy sóng.

Nó có con của Hoắc Ảnh Quân!

Đã lớn như vậy rồi…

Gương mặt đó, giống nhau như đúc.

Vốn phải là cô ta mang thai mới phải!

Trong nháy mắt, ánh mắt của cô ta tối sầm đi, tiếp đó, cầm lấy tay của cô, giọng nức nở nói: “Tử Lăng, mau cứu bố đi, nha?”

Vân Tử Lăng thấy cô ta đột nhiên rơi lệ, là vì cầu xin cho Vân Hâm Bằng, lạnh lùng đẩy tay của cô ta ra: “Cứu bố? Bố là ai?”

Bên trong đồn cảnh sát có rất nhiều người nhìn hai chị em họ, đều thoáng chút lúng túng.

Bọn họ đều nghe nói chị em nhà họ Vân cũng không hòa hài.

Hôm nay, thực sự thấy vậy, ít nhiều cũng vẫn rất lúng túng.

“Những bài đăng kia đều là bịa đặt, em không thể tin tưởng những thứ đó được, ông ấy là bố của chúng ta, nếu quả thật là như thế, tại sao lại phải nuôi chúng ta?”

“Nuôi chúng ta? Người ông ta nuôi chỉ là chị, không phải tôi!” Vân Tử Lăng trả lời vô cùng lạnh lùng..

“Vì vậy, em cứ như vậy mà hận bố đúng không?”

Vân Tử Lăng không lên tiếng, nhìn cô ta diễn kịch đạo đức giả.

Cô từ đầu đến cuối không hiểu, vì sao cô ta quan tâm ông ta đến vậy?

Cũng là bởi vì đời sống vật chất sao?

Nếu như, trước đây Bạch Hải Quỳnh dẫn cô ta theo thì sao?

Có thể, còn giống như vậy hay không?

Vân Tử Diễm nhìn thấy ánh mắt vô cùng thất vọng của cô, không khỏi cau mày: “Tử Lăng, đó là bố của chúng ta mà, cho dù không nuôi lớn em bên cạnh, thì đó cũng là bố mà!” Vân Tử Diễm vội vàng phân tích với cô: “Em tỉnh táo một chút đi, không thể bị kẻ xấu lợi dụng được!”

Vân Tử Lăng khẽ phì cười một tiếng, cảm thấy quả thực là nực cười vô cùng.

“Kẻ xấu? Tôi nghĩ, toàn thế giới cũng chẳng có ai tệ hơn ông ta đâu!”

Nói rồi, lấy bút ghi âm từ trong túi ra.

Ngay lập tức, trước mặt của mọi người, tung đoạn ghi âm kia ra ngoài.

Những tiếng nói của người trung niên kia, mang theo sự phẫn nộ, mang theo sự sợ hãi, cũng như nói ra những chuyện xấu xa mà Vân Hâm Bằng đã làm.

Mỗi một lần, nghe thấy tiếng nói như vậy, Vân Tử Lăng vô cùng khó chịu, hô hấp cũng như sắp dừng lại.

Hoắc Ảnh Quân tiến lên, lập tức tắt đoạn ghi âm kia.

Tay của anh ôm lấy Vân Tử Lăng đang run rẩy: “Đừng nổi giận, được không?”

Vân Tử Lăng vội vàng há miệng thở dốc, tiếp đó ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía cô ta: “Tại sao chị lại muốn cứu ông ta? Chị biết rõ ông ta không phải cha ruột của mình, chị biết rõ ông ta hại chết ông bà ngoại của chúng ta, chị biết rõ mẹ tôi trở thành như vậy đều là do một tay ông ta làm nên, vì sao chị còn muốn giúp ông ta?”

Nói rồi, nước mắt lập tức rơi xuống.

Thế nhưng, nước mắt dù đang rơi, khóe miệng của cô vẫn mỉm cười, chẳng qua nụ cười này lại vô cùng mỉa mai.

“Chị gấp gáp cứu ông ta như vậy, là sợ không còn chỗ dựa vững chắc đúng không?”

Vân Tử Diễm lập tức dừng lại.

“Vân Tử Diễm, chị có lỗi với mẹ, có lỗi với dòng máu đang chảy trong người của chị!” Tiếng nói của Vân Tử Lăng như gào lên.

Vân Tử Diễm không lên tiếng, nhưng ánh mắt đã đỏ ngầu lên: “Chị không tin, chị không tin những thứ này đều là thực sự, ông ấy là bố của chị, là người bố nuôi chị từ bé đến lớn!”

Nói rồi, liền đi đến trước mặt Hoắc Ảnh Quân: “Anh Ảnh Quân, anh biết mà, bố đối với em rất tốt đúng không?”

Hoắc Ảnh Quân không nói gì, ánh mắt phức tạp nhìn về phía cô ta.

Trong ánh mắt kia, rõ ràng không giống như đang nhìn Vân Tử Diễm, mà là đang nhìn một người khác.

“Anh Ảnh Quân…” Vân Tử Diễm vội vàng nắm lấy ống tay áo của anh: “Mau cứu bố, giúp bố em có được không? Tử Lăng nhất định đã đổ oan cho ông ấy rồi, em không tin, tuyệt đối không tin, anh cũng biết mà đúng không, bố em là người tốt, là người tốt mà!”

Vân Tử Lăng không lên tiếng, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Mà Hoắc Ảnh Quân giờ đây, ánh mắt sâu xa.

“Anh Ảnh Quân…”

“Chuyện này không liên quan gì đến cô, cô đừng xen vào!” Một lúc lâu, anh lên tiếng.

Ánh mắt của Vân Na đỏ quạnh lên: “Đó là bố của em…”

“Nhận ông ta làm bố mình, không bằng hiếu kính thật tốt với bố mẹ của Hi Vân!”

Vân Tử Diễm không nói lời nào, nhưng tay cô ta đã hơi thõng xuống.

“Vì sao… Vì sao vậy…” Thân thể của cô ta hơi lung lay, nước mắt càng nhiều hơn, giọng nức nở nói: “Em đã không có mẹ… Em trai em cũng thành người tàn tật… Hiện giờ, hiện giờ tại sao còn cướp bố của em đi? Vì sao?”

Tất cả mọi người không nói gì.

Cảnh sát cũng đều cau mày, nhìn ánh mắt và giọng nói kia của Vân Tử Diễm, thật sự hơi thương tiếc.

“Em chẳng có cái gì cả, chẳng có cái gì cả… Ngay cả… Ngay cả anh Ảnh Quân mà em yêu thích nhất cũng bỏ đi…” Cô ta nhìn Hoắc Ảnh Quân, ánh mắt bi thương, giống như dáng vẻ của Hi Vân mỗi lần bị tổn thương: “Em đánh mất anh… Mất anh rồi… Em chẳng có cái gì cả… Tiếp tục sống, còn có ý nghĩa gì chứ?”

Dứt lời, cô ta nhanh chóng móc một hộp thuốc từ bên trong túi ra.

Một giây kế tiếp, nhanh chóng mở nắp ram không chút do dự nào đổ cả hộp thuốc vào trong miệng…

Hoắc Ảnh Quân ngẩn ra, nhanh chóng tiến lên, một tay cầm lấy hộp thuốc của cô ta vứt đi.

Vân Tử Diễm lập tức ngã vào lồng ngực của anh, từ từ đưa tay ra, chạm vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, rưng rưng nói: “Anh… Ảnh Quân… Trái, trái tim của em đau quá… So với… So với sắt thép đâm vào thân thể… Đâm vào thân thể còn đau hơn gấp trăm lần!”

Ánh mắt của Hoắc Ảnh Quân thoáng cái trợn to.

Trước mắt Vân Tử Diễm tối sầm, thân thể mềm nhũn đi.

Người đàn ông không do dự chút nào, ôm lấy cô ta, xông ra ngoài.

Đám cảnh sát cũng ngây cả người.

Quách Sở Tiêu cũng ngây người ra.

Duy chỉ có một người không sửng sốt, chính là Vân Tử Lăng.

Cô bình tĩnh tiến lên, cầm lấy bút ghi âm.

Quách Sở Tiêu phục hồi tinh thần lại, tiếp theo không biết nên mở miệng ra sao: “Cô Vân, tổng giám đốc Hoắc…”

“Thư ký Quách.” Cô xoay người nhìn về phía anh ta, cắt ngang lời của anh ta: “Anh có thể đưa tôi về nhà không? Tôi mệt rồi!”

Dứt lời, nở một nụ cười vô cùng mỉa mai.

Quách Dương: …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.